Mấy người Trần A Phúc đều sợ hãi kêu lên. Nếu như vị cô nương kia xảy ra chuyện, vậy Giao gia có thể gặp phải chuyện lớn rồi. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày Giao tam gia đón dâu, cũng quá không may mắn.
Nghĩ đến khuê nữ của mình cũng chèo thuyền ở bên hồ, Tần thị vội vàng để cho nha đầu đi bên hồ xem một chút, lĩnh Lan tỷ nhi trở về.
Lưu phu nhân lại hỏi: "Cứu lên chưa?"
Tiểu nha đầu nói: "Nghe nói cứu đi lên rồi, đã đưa đến trong sân của Giao phu nhân, lại thỉnh đại phu."
Vậy là tốt rồi.
Tần phu nhân hỏi,: "Là khuê nữ nhà ai? Đang yên lành, như thế nào sẽ rơi vào trong hồ?"
Tiểu nha đầu kia nói: "Nghe nói là cô nương Trần gia." Lại nói: "Cũng là đúng dịp, địa phương cô nương kia rơi xuống, vừa vặn có vài vị thanh niên công tử ở phụ cận, không biết vị công tử nào xuống nước cứu nàng đi lên."
"Là người nào Trần gia? Vị cô nương kia?" Trần A Phúc sốt ruột hỏi. Nghĩ đến Trần Vũ Huy cũng tới, cái này làm sao như có chút khúc chiết như vậy đây?
Nha đầu kia nói: "Cụ thể là người nào Trần gia, nô tỳ cũng không biết."
Trần A Phúc không yên tâm, lại để cho Tiểu Mặc cùng một nha đầu trong viện này đi cùng nhau, lại đi tìm hiểu cặn kẽ một chút.
Không lâu sau, Tần Hoa Lan trở về. Cô bé giống bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Nha đầu đi theo cô bé muốn lớn chút, nói một chút chuyện vừa qua.
Các nàng chèo thuyền trong hồ, trùng hợp cách địa phương gặp chuyện không may có chút gần.
Trên hồ này có một cái cầu hình vòm nhỏ, cầu nhỏ hình thức nửa vòng tròn. Bên cạnh cầu nhỏ có thật nhiều lá sen, vị cô nương kia ở chỗ trên cầu thấp bé xoay người lại hái lá sen, như thế nào bỗng chốc liền rớt vào trong nước. Vừa vặn trên bờ cách đó không xa có vài vị thanh niên công tử, trong đó một người chạy tới nhảy xuống nước cứu vị cô nương kia đi lên ...
Lan tỷ nhi cũng nói: "Lúc con ngồi ở trên thuyền, nhìn thấy mấy vị thúc thúc kia, giống như Sở thúc thúc cũng ở bên trong. Chỉ là sau khi vị cô nương kia té xuống, bà tử chèo thuyền không dám dựa vào gần, cũng không biết là vị thúc thúc nào xuống nước cứu người."
Trong lòng Trần A Phúc lại xông mạnh. Có Sở Lệnh Tuyên ở chỗ đó, cô nương rơi xuống nước thật có thể là Trần Vũ Huy. Nàng ta vẫn muốn làm thiếp cho Sở Lệnh Tuyên, lại vẫn cảm thấy Sở Lệnh Tuyên đối với nàng ta có ý, nhất định sẽ đi cứu nàng ta.
Trần A Phúc thầm mắng, nha đầu kia nghĩ đến rất đẹp, lại không biết rằng Sở Lệnh Tuyên phúc hắc đâu, hắn làm sao có thể não rút mà chạy tới làm anh hùng cứu mỹ.
Nhưng mà, nếu thật là Trần Vũ Huy, danh tiếng cô nương Trần gia lại sẽ không tốt lắm.
Đại khái hai khắc đồng hồ sau, Tiểu Mặc trở về.
Nàng thấp giọng nói: "Đại nãi nãi, thật đúng là nhị cô nương rơi xuống nước rồi, nhưng mà thân thể không có gì đáng ngại. Phu nhân thân gia đã mang vài vị cô nương hồi phủ."
"Là ai cứu nàng ta?" Trần A Phúc hỏi.
Tiểu Mặc nói: "Nghe nói là nhị công tử Hà Phó Tổng Binh tiểu Hà tướng quân cứu."
"Hà nhị?" Hai người Tần phu nhân cùng Lưu phu nhân đều kinh hãi kêu lên tiếng, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc lắc đầu, bĩu môi, vẻ mặt khinh thường. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Các nàng không biết quan hệ Trần A Phúc và Trần Vũ Huy không tốt, khả năng còn đang lo lắng cho Trần Vũ Huy đi.
Thật sự là người đang "làm", trời đang nhìn. Để cho nàng ta làm, về sau gả cho Hà nhị tiếp tục làm.
Trần A Phúc nói với Tần thị cùng Lưu thị: "Nhị muội muội của ta vẫn luôn có chút tinh nghịch, nhưng Tam muội muội và Tứ muội muội lại rất hiểu chuyện, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Đặc biệt là Tam muội muội, dịu dàng hiền thục, tính tình lại đáng yêu, đáng tiếc ..." Lại bị nha đầu chết tiệt kia liên lụy rồi.
Nàng không tiếp tục nói hết, nhưng Tần phu nhân cùng Lưu phu nhân cũng nghe hiểu. Đều nói: "Sở phu nhân không cần lo lắng, lâu ngày biết lòng người. Trần Tam cô nương là dạng gì, thời gian lâu dài, người ta tự nhiên sẽ biết rõ."
Khi Trần A Phúc đi tịnh phòng, Tiểu Mặc lại lặng lẽ nói với nàng: "Đại nãi nãi, không biết tại sao, vừa mới bắt đầu truyền ra là Trần gia Tam cô nương rơi xuống nước. Về sau, còn nói tính sai, cô nương rơi xuống nước là nhị cô nương Trần gia. Nghe nói... Hà phu nhân ban đầu rất cao hứng, nói Hà gia nhất định sẽ phụ trách. Về sau biết là nhị cô nương, mặt liền cau có."
Trần A Phúc có chút giật mình, không biết bên trong còn có mờ ám gì. Nhưng mà, mặc kệ Hà phu nhân có cau có hay không, Hà gia đều phải chịu trách nhiệm.
Chờ Sở Hàm Yên cùng Giao Linh San tỉnh lại, mấy người cũng không ra ngoài, chơi ở chỗ này.
Giờ Thân, xa xa truyền đến tiếng âm nhạc cùng tiếng pháo, tân nương tử được nâng vào cửa. Trần A Phúc không đi tân phòng xem tân nương tử, người nhiều nàng sợ va chạm, Tần phu nhân cùng Lưu phu nhân bồi nàng cũng không có đi. Nhưng Sở tiểu cô nương đi theo hai vị tiểu tỷ tỷ đucợ bà tử cùng nha đầu lĩnh đi xem náo nhiệt.
Chạng vạng thời điểm ăn tiệc mừng, Trần A Phúc các nàng mới đi phòng khách.
Sắc mặt Giao phu nhân và Giao đại nãi nãi khó coi, Giao lão phu nhân không xuất hiện.
Trần A Phúc rất thẹn thùng, nàng và Trần Vũ Huy cho dù không hợp, ra cửa cũng là một thể, các nàng đều là cô nương Trần gia. Cô nương Trần gia quấy rối tiệc mừng người ta, dường như còn làm lão phu nhân tức giận, xác thực không thể tưởng tượng nổi.
Nàng đi qua phúc phúc với Giao phu nhân, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, muội tử của ta làm mọi người... lo lắng."
Giao phu nhân cười khổ nói: "Không sao, trở về thay ta cùng lão gia nhà ta nhận sai với cha mẹ của cô, đều là chúng ta giám thị không tận sức, để cho muội muội cô xảy ra chuyện."
Hà phu nhân tức giận đến mặt có thể vặn vẹo chảy ra nước, ngay cả gượng cười cũng không muốn giả bộ. Trong lòng bà ta giận dữ, vốn là nghĩ mưu đích nữ Trần gia, lại bị một thứ nữ trộn lẫn. Bà ta không biết thời điểm nào thì con thứ hai hiệp can nghĩa đảm như thế, còn biết đi anh hùng cứu mỹ nhân.
Trông thấy Trần A Phúc đến, còn quăng vài ánh mắt như dao găm cho nàng, hận không thể dùng mắt dao găm giết nàng.
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, Trần Vũ Huy muốn tìm chết, liên quan gì tới mình.
Khi về nhà, Sở Lệnh Tuyên bởi vì uống nhiều rượu, sẽ không cưỡi ngựa, mà là ngồi trên xe ngựa Trần A Phúc.
Hắn nói: "Trần Vũ Huy là cố ý rơi xuống nước, cho rằng đại gia ta sẽ cứu nàng ta, làm sao dám nghĩ..."
Buổi chiều, hắn bị mấy… quan quân trẻ tuổi khác kéo tới bên hồ ngắm phong cảnh hóng gió. Bên kia bờ hồ là nữ quyến, một đầu này là nam khách, hai bên liễu rủ xanh mượt, lại có gió sông, đặc biệt mát mẻ.
Lúc này, một cô nương lạc đàn đi đến bên cạnh cầu bờ bên kia, lên vài cái bậc thềm trên cầu, cúi đầu ra ngoài nhìn lá sen trong nước một hồi sau, liền khom lưng hái lá sen. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)
[email protected]#@
Sở Lệnh Tuyên đã nhìn ra là Trần Vũ Huy, rất cảm thấy mặt đỏ vì có một cô em vợ dạng này của mình dạng.
Mấy nam nhân khác mặc dù cười đoán vị cô nương kia là ai, nhưng mà vẫn luôn nghiêm chỉnh ở bên này nhìn cô nương người ta, thời khắc đang chuẩn bị rời đi, chỉ nghe "tõm" một tiếng, vị cô nương kia đúng là rớt vào trong nước.
Mấy nam nhân đều ngốc rồi, vội vàng chạy tới, một bên lớn tiếng hô bà tử, một bên do dự có nên anh hùng cứu mỹ nhân hay không.
Sở Lệnh Tuyên vội la lên: "Ai da, cô nương này là Tam di Nhạc gia của ta." Nói xong, còn giả vờ muốn nhảy xuống hồ cứu người.
Chỉ là không đợi hắn nhảy, Hà nhị Hà Lâm Sinh liền ùm một tiếng nhảy xuống nước.
Hà Lâm Sinh chỉ nhìn qua Trần Vũ Tình một lần, Trần Vũ Huy cách bọn họ lại khá xa, cũng không quá nhìn cẩn thận, chỉ cảm thấy có chút quen mặt. Sở Lệnh Tuyên nói như thế, hắn liền cho rằng rơi xuống nước thật sự là Trần Vũ Tình.