Sở Lệnh Tuyên biết rõ cầu ba màu là vì tìm cho Cửu hoàng tử. Lúc trước, xương đùi Cửu hoàng tử bị nện vỡ, còn đập một cái chỗ đó. Trải qua thái y chữa trị, cũng không phải là hoàn toàn không thể quan hệ, nhưng lúc nào cũng lực bất tòng tâm, một năm sủng hạnh nữ nhân nhiều lắm là mười lần. Cho nên mặc dù Cửu hoàng tử có một người chính phi hai trắc phi, đến bây giờ cũng không sinh ra một trai nửa gái.
Nhưng chuyện "Sở gia gặp phải tai hoạ ngập đầu" thì là chuyện lớn, tâm tình Sở Lệnh Tuyên cũng rơi xuống đáy cốc.
Hắn trông thấy trong mắt Trần A Phúc tràn đầy lo lắng, không muốn làm cho nàng quá lo lắng. An ủi: "Đừng căng thẳng, Kim Yến Tử lợi hại như vậy, nhất định có thể tìm tới cầu ba màu."
Hắn nói là nói như thế, trong lòng cũng đang bồn chồn, vận mệnh người một nhà có thể đè ở trên người một con chim sao?
Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Ta đi thương lượng một chút với ông nội, đích xác không được, lại lặng lẽ mời cha ta về. Chúng ta sẽ không để cho Sở gia có chuyện." Lại sờ sờ bụng Trần A Phúc, kiên định nói: "Sẽ không để cho hài tử chúng ta gặp chuyện không may."
Hắn cũng đi vài bước, lại quay ngược trở về, rỉ tai nói cùng nàng: "Ta còn muốn nói cho nàng biết một chuyện đại hỉ sự, chân Cửu hoàng tử triệt để chữa lành rồi. Vô Trí đại sư nói, vốn là không cách nào có được thần dược thế nhưng ngoài ý muốn hiện thế, đây là thiên mệnh của Cửu hoàng tử, cũng là phúc khí của hắn. Đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều cho rằng phải chờ tới thập nhất hoàng tử trưởng thành... Thấy rõ trời không tuyệt đường người. Yên tâm, sẽ có biện pháp ..."
Trong sân truyền đến một trận tiếng ồn ào, là Lý Hiên mang động vật gia từ Phúc Viên trở về.
Sở Lệnh Tuyên lại xoa bóp tay Trần A Phúc, mới đi ra ngoài.
Lý Hiên chạy vào, ôm Trần A Phúc chính là một trận khóc. Mền mại nói: "Di di, nhớ dì, Hiên Hiên nhớ dì, còn nhớ ca ca, tỷ tỷ."
Đây là một đoạn văn Lý Hiên nói dài nhất. Trần A Phúc cưỡng chế tâm sự, nâng lên khuôn mặt của nhóc lên cười nói: "A, tiểu Hiên Hiên thật giỏi, có thể nói nhiều như thế. Di di, ca ca, tỷ tỷ, cũng đều nhớ Hiên Hiên, còn mang về không ít thứ đồ tốt cho Hiên Hiên."
Nói xong, kêu Hồng Phỉ đưa tiểu khúc khúc hàng mây tre lá cùng con thỏ nhỏ mua ở am ngoài cho nhóc. Lý Hiên vừa bị hối lộ, cũng liền đã quên thương tâm, cầm lấy đồ chơi.
Lại mua hạt thông cho hai con chim, mua bánh bao thịt cho một nhà Truy Phong chúng nó.
Hôi Hôi nhảy chân hỏi: "Kim Bảo đâu?"
Trần A Phúc lắc đầu bày tỏ mình cũng không biết.
Thất Thất giận dữ nói: "Vật nhỏ kia, chỉ lo tự mình chơi, trước đến giờ không để ý nhà cửa."
Sau đó, hai con chim treo hà bao nhỏ chứa hạt thông bay trở về Di Nhiên Viện đi tìm tiểu cô nương, Truy Phong cắn rổ đựng bánh bao mang một nhà chạy về Kình Viện đi tìm Trần Đại Bảo.
Yến Hương Các trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Buổi trưa, tổ tôn Sở gia có chuyện trọng yếu, người một nhà liền không tụ ăn bữa cơm trưa ở phòng ăn Hải Đường. Đại Bảo, Yên Nhi dẫn động vật gia đến Yến Hương Các, ba người ăn cơm ở trên bàn, động vật gia ăn cơm ở trên bàn con giường nhỏ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sau khi ăn xong, liền xua đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi.
Trần A Phúc hơi mệt chút, ngủ thật lâu. Giờ Thân dậy, Sở tiểu cô nương cùng Lý Hiên cùng với động vật gia đã đi Phúc Viên chơi.
Hồng Phỉ đỡ Trần A Phúc đi Lộc Viên, trong tay Tiểu Mặc còn xách sản vật núi rừng mua ở ngoài chùa miếu cùng am ni cô.
Vương thị thấy con gái đến, vội vàng cười đi ra từ trong nhà, đỡ nữ nhi tiến vào thượng phòng.
Trần A Phúc cười nói: "Cha con đâu?"
Vương thị cười nói: "Lại đi tiệm lương thực thị trấn, nói là ngày mai trở về."
Hiện tại tiệm lương thực Trần nhị đang bán "Định Châu tiểu mạch", kiêm bán "Định Châu ngọt dưa", làm ăn vô cùng tốt.
Hai người ngồi vào chỗ của mình ở trên giường, Vương thị cười nói: "Vợ A Quý tối ngày hôm qua sinh một tiểu tử mập mạp nặng bảy cân, gọi là Trần Đại Long. Ai da, hài tử lớn lên vừa trắng lại tuấn tú, cũng làm bà nội cùng đại bá của con vui mừng hỏng. Ngày mai tắm ba ngày, thỉnh con đi ăn tiệc tắm ba ngày. Nội con còn nói, để cho con ôm ôm Đại Long, cuối năm sinh hai tiểu ca nhi xinh đẹp."
Tâm tình Trần Nghiệp hy vọng cháu thành rồng thật đúng là khẩn cấp, ngay cả tên đều mang chữ "Long".
Trần A Phúc cũng muốn đi xem tiểu tử mập mạp nặng bảy cân, lại nói hai người Trần A Quý và Cao thị thật là không tệ, liền cười nói: "Con đi xem hài tử cùng tẩu tử một chút, cơm sẽ không ăn - - quá nhiều người." Lại nói: "Nội con vẫn biết nói như vậy. Cùng tài vật không quan hệ, nội con trước đến giờ đều làm người thoải mái. Nhưng vừa quan hệ đến tài vật, liền biến sắc."
Trần Danh không ở nhà, Trần A Phúc nói chuyện cũng tùy tiện vài phân. Nàng vẫn còn có chút tức lão phu nhân bởi vì nàng mua phòng ở cho Vương Thành, trút giận lên Vương thị.
Lần trước Vương thị, Trần Danh đưa Vương Thành đi phủ Định Châu, Trần lão phu nhân cũng đi. Bà nhìn thấy nhà Vương Thành thế nhưng còn mới hơn lớn hơn nhà con thứ ba Trần Thực, gia cụ bên trong cũng tốt, tức giận đến ngực đều đau nhức. Cảm thấy nhà mình giúp Trần A Phúc nhiều như vậy, Trần A Phúc cũng không nói mua sân nhỏ cho nhà mình tốt như thế. Mà Vương Thành không giúp được bận rộn gì, Trần A Phúc có thể cho hắn nhiều như thế. Ở trong lòng Trần A Phúc, phân lượng Trần gia chính là không nặng như Vương gia. Khi đó bà liền không cho Vương thị mặt mũi, còn trước mặt mọi người tìm cớ mắng Vương thị một trận, đều làm Vương thị tức khóc.
Trần Thực cùng đi nhà Vương Thành làm khách vội vàng thay mẫu thân nói xin lỗi cho Vương thị cùng Vương Thành. Sau khi về nhà, liền mắng cho lão phu nhân một trận. Nói Trần gia sinh hoạt tốt, kể cả Nhị ca Trần Danh, đều là A Phúc cho. A Mãn có thể tìm được con rể tốt như Dương Minh Viễn, cũng là bởi vì A Phúc và Sở gia, nếu không Dương lão bản có tiền như vậy làm sao có thể vừa ý nhà hắn.
Lại hỏi lão phu nhân: "Các người luôn nói Trần gia dưỡng A Phúc, các người là dưỡng nàng như thế nào? Là cho một cây châm, hay là cho một chén cơm? Hoặc là giúp nàng giặt qua một cái tã? Cũng không có! Đừng nói A Phúc, ngay cả Nhị ca đều là Nhị tẩu làm việc thêu thùa nuôi dưỡng."
Lời này nói lão phu nhân không thể cãi lại. Hừ lạnh nói: "Chúng ta cho A Phúc một cái thân phận, che chở A Phúc. Nếu như Vương thị gả đi nhà khác, A Phúc vừa sinh hạ đến có lẽ liền sẽ bị ném đi, nơi nào sống được đến bây giờ. Lại nói, sau khi A Phúc khỏi bệnh quá biết gây chuyện, đều là ta cùng đại nhi, A Quý giúp đỡ nàng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)
[email protected]#@
Trần Thực nói: "Cho A Phúc một cái thân phận cũng là điều kiện của các người cùng Nhị tẩu nói rõ, Nhị tẩu kiếm tiền nuôi sống Nhị ca, chữa bệnh cho Nhị ca, chúng ta thừa nhận A Phúc là người Trần gia ta. Nhị tẩu trước đến giờ không bởi vì nàng kiếm bao nhiêu tiền, hoặc là đòi công lao trị hết bệnh Nhị ca, các người lại cứ cầm lấy chuyện dưỡng A Phúc ra để nói. Các người là giúp nàng ẩu đả, nàng trả lại còn chưa đủ? A Phúc theo Trần gia chúng ta vốn cũng không có quan hệ huyết mạch, cũng không tồn tại cái gì công ơn nuôi dưỡng, có thể để cho nàng còn nhớ chính là phân nhân tình chúng ta trước đó, còn có phân tình Nhị ca. Nếu như các người lại cứ làm ầm ĩ vậy, nháo đến chút phân tình này cũng không còn, xem nàng còn quản hay mặc kệ chúng ta..."
Lão phu nhân cũng không ngốc, ban ngày thì bà quá đỏ mắt nhịn không được tính tình. Bây giờ suy nghĩ một chút là lý này, nếu thật chọc giận A Phúc, thua thiệt chính là bọn họ. Hỏi: "Vậy làm sao đây? Vương thị thì không sao, lão Nhị sẽ quản nó, nhưng ngàn vạn lần không để cho nó nói cùng A Phúc..."
Lão phu nhân không sợ Vương thị, nhưng sợ Trần A Phúc.