"Nhưng mà..." Hai đứa bé có chút không rõ, còn muốn tiếp tục tiếp tục hỏi, Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "Có chuyện về Đường Viên hỏi lại."
Sở Lệnh Tuyên lại hỏi Sở Hầu gia: "Đều đến nơi này, đi gặp nương con không?"
Sở Hầu gia lại nhìn Ảnh Tuyết Am một cái, cô độc đứng vững ở trong rừng núi, cổ mộc che trời, tường đỏ ngói đen, càng lộ vẻ tĩnh mịch tuyệt thế... nhưng ở bên ngoài nhìn một chút, hắn đã rất thỏa mãn.
Hắn lắc đầu thở dài nói: "Aiz, bây giờ còn không phải lúc, ta cũng không đi khiến nàng thương tâm. Các con hãy vui vẻ ở bên nương, nàng ngày ngày sống ở chỗ này, cô đơn."
Sở Hầu gia nói xong, liền đầy mặt cô đơn ra đình nghỉ mát, đi đến Linh Ẩn Tự dưới chân núi.
Hắn mới vừa đi vài bước, Sở Hàm Yên liền kêu một tiếng: "Ông nội."
Nghe được xưng hô này của Sở Hàm Yên, Sở Hầu gia mừng rỡ quay đầu lại.
Sở Hàm Yên thấy ông quay đầu lại, lắc lắc đầu ngón tay nhỏ béo nhỏ giọng hỏi: "Tỷ muội muốn biết, cái ô kia cớ bị hở ra không..."
Trần Đại Bảo thấy nàng nói không quá rõ, lại lớn tiếng bổ sung: "Ý của muội muội con là, cái ô ngăn cản phân chim cho công chúa có bị thủng hay không, công chúa bị ba ba nện vào sao?"
Sở Hầu gia không nghĩ tới hai đứa bé có thể hỏi vấn đề độ khó cao như thế, lại nhìn đến tràn trề mong đợi trong mắt bọn họ, giật giật khóe miệng, vẫn là nói: "A ừm, dường như thủng một lỗ nhỏ." Sau đó, vội vàng xoay người đi.
Sở Hàm Yên bĩu môi nói: "Ông ấy còn chưa nói nữ nhân hư hỏng có bị ba ba nện vào không."
Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên nghẹn đến nội thương đều bật cười.
Đại Bảo cười nói: "Cái ô đều thủng lỗ, ba ba khẳng định rớt xuống, nữ nhân xấu xa cũng khẳng định bị ba ba nện vào."
Sở Hàm Yên nghe mới cười rộ lên. Con bé nhìn thấy bóng lưng Sở Hầu gia càng ngày càng nhỏ, lại hỏi: "Ông ấy là ông nội của chúng ta, vì cái gì không theo chúng ta về nhà chứ?"
Sở Lệnh Tuyên nhìn đầy tớ xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "Bởi vì ông ở kinh thành có một cái nhà khác, không theo chúng ta ở cùng một chỗ."
Trên đường, Sở Lệnh Tuyên dặn dò hai đứa bé: "Không cần nói với bà nội đụng phải ông nội ở bên này."
Hai đứa bé lại trăm miệng một lời hỏi: "Tại sao vậy chứ?"
Sở Lệnh Tuyên dừng một chút, nhẹ nói: "Bởi vì ông ấy bị một nữ nhân khác cướp đi, tổn thương lòng cảu bà nội, bà nội vừa nghe đến ông sẽ liền khó chịu."
Trần Đại Bảo bừng tỉnh đại ngộ nói: "A, con biết rồi, là người đàn bà xấu kia cướp ông nội đi! Người đàn bà kia xấu quá xấu, đánh mẫu thân, đánh muội muội, còn cướp ông nội đi." Rồi nói với Sở Lệnh Tuyên: "Phụ thân quan lớn như vậy, lại lợi hại như vậy, như thế nào ngay cả phụ thân của mình cũng không che chở được?" Lại nhìn mẫu thân xinh đẹp một chút, muội muội đáng yêu, trong mắt toát ra lo lắng.
Sở Hàm Yên vội vàng nói: "Phụ thân, cha đi đoạt ông nội lại đi. Người đàn bà kia xấu xa hư hỏng như vậy, nói không chừng sẽ đánh ông nội." Còn nói: "Bà nội thật đáng thương, bà bị người đoạt tướng công, còn ở một mình trong núi." Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn nhô lên rất cao, bộ dáng cực không vui.
Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, khiến Sở Lệnh Tuyên cực kỳ xấu hổ lại không thể làm được gì, ở đây cũng không nên nhiều lời. Chỉ được thấp giọng nói: "Phụ thân đang nghĩ biện pháp... Đứa bé ngoan, chuyện của ông nội cùng nữ nhân xấu xa, không chỉ không thể nói cùng bà nội, cũng không được nói ra ngoài, sẽ chuốc họa." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần A Phúc dắt Trần Đại Bảo, nhìn đến bộ dáng cậu lo lắng vừa cảm động lại buồn cười, nhỏ giọng nói với cậu: "Đại Bảo yên tâm, cha con rất lợi hại, sẽ không để cho mẫu thân và muội muội bị người đoạt đi."
"Nhưng mà..." Đại Bảo không quá tin tưởng, nhưng nhìn thấy mẫu thân không muốn nói tiếp, vẫn nhịn xuống muốn hỏi.
Trở lại thiện phòng, cơm chay đã bày ở trên bàn lò.
Bụi dịu dàng kêu bọn họ lên bàn ăn chay. Hai đứa bé rất muốn an ủi bà nội đáng thương một chút, nhưng nghĩ đến phụ thân dặn dò, vẫn gắng ép xuống.
Chỉ là, Trần Đại Bảo giả bộ được điềm nhiên như không, vẻ mặt Sở Hàm Yên lại cực kỳ mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Bụi.
Bụi cười nói: "Yên Nhi là có chuyện gì muốn nói cùng bà nội sao?"
Sở Hàm Yên buồn bực nói: "Ồ, làm sao bà nội biết vậy?" Cảm giác mình nói lỡ miệng, ngắm cha mình một cái, vội vàng nói lại: "Không có, tỷ muội không có lời muốn nói cùng bà nội."
Bụi cười lắc lắc đầu, lại dùng đũa công gắp hai cây nấm cho Trần A Phúc, nói: "Đây là Tùng Nhung, hương vị tươi ngon, lại có dinh dưỡng. Ăn nhiều một ít, tranh thủ cuối năm sinh hai đứa bé mập mạp." Dừng một chút, lại nói: "A Phúc cũng không cần có áp lực, nếu như thai này là nữ hài, tiếp theo lại sinh nam hài. Thừa dịp trẻ tuổi, sinh nhiều vài thai."
"Cảm ơn nương." Trần A Phúc cảm động nói.
Nhìn thấy hai đứa bé đều nhìn mình, Bụi vừa cười vừa gắp thức ăn cho bọn họ.
Kim Yến Tử ăn hạt thông cùng nhân hạch đào ở đầu giường đặt gần lò sưởi, còn có một cái đĩa tùng nhung.
Mấy người ăn cơm chay, lại nói đùa một trận, Trần A Phúc liền cùng hai đứa bé, mang Kim Yến Tử sớm một chút về thiện phòng của mình nghỉ ngơi.
Sở Lệnh Tuyên thấy trong phòng không có người ngoài, mới mừng rỡ nói cho Bụi, chân Cửu hoàng tử đã triệt để tốt lắm, Hoàng thượng vô cùng cao hứng, Đan Tiệp Dư đều kích động khóc ...
"Đan Tiệp Dư thật không dễ dàng." Bụi nói. Bà nghĩ đến bộ dáng Đại Bảo, lại chần chừ nói: "Nương vẫn luôn có một nghi vấn, con cảm thấy có thể nói thì nói, không thể nói thì đừng nói."
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Chuyện gì, nương hỏi đi."
Bụi nói: "Thân phận Đại Bảo khẳng định không đơn giản, là hắn kêu đưa Đại Bảo đến bên trong cánh rừng kia, ý định ban đầu là để nuôi dưỡng ở Đường Viên đi?" ChieuNinh:{|}
[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy có một số việc phải làm cho bà biết rõ, nếu không bà hiểu lầm với hắn cha sẽ càng ngày càng sâu. Liền gật gật đầu, nói: "Con cũng là về sau mới biết được ... Nương như thế nào đoán được?"
Bụi ung dung nói: "Không trách được, ta liền nói không có chuyện khéo như thế..."
Đó là đầu tháng ba sáu năm trước, Bụi ngồi xe đi Đường Viên. Xe ngựa đi đến trước một cánh rừng cách Đường Viên đại khái hai, ba dặm, đột nhiên xe hư. Phu xe sửa xe, Bụi cùng tiểu ni cô hầu hạ và chỉ đành xuống xe chờ.
Đột nhiên, các nàng mơ hồ nghe được bên trong cánh rừng truyền đến từng đợt tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, vội vàng theo thanh âm tìm đi. Tiến vào cánh rừng không xa, quả thật nhìn thấy ngoài năm sáu trượng một cái bao màu đỏ bị ném dưới tàng cây, tiếng khóc chính là từ nơi đó truyền tới.
Bây giờ là mùa xuân, nhưng hài tử đặt trên mặt đất cũng dễ dàng ngã bệnh. Bụi đau lòng một trận, bước nhanh đi tới nơi đó, bởi vì đi gấp, bị một hòn đá nhỏ đau chân. Bà đau đớn khó nhịn, thời khắc ngồi xổm xuống xoa chân, liền nhìn thấy hai phụ nhân bước nhanh chạy tới, trong đó một phụ ôm lấy trẻ mới sinh.
Phụ nhân kia nhìn sang bốn phía, hỏi: "Đây là hài tử của ai? Đây là hài tử của ai?"
Bụi đang bị thân một gốc cây đa già cản trở hai người, phụ nhân không thấy được.
Một vị phụ nhân khác nói: "Trần Nhị tẩu, không phải tẩu vẫn muốn ôm con trai cho A Phúc dưỡng lão sao?"
Phụ nhân kia cười nói: "A, cũng đúng, đây thật sự là ông trời có mắt!"
Hai phụ nhân ôm chặt hài tử rời đi.
Bụi mặc dù có chút tiếc nuối hài tử bị ôm đi, nhưng thấy nó được người thu dưỡng, cũng liền yên tâm.