Chương trước
Chương sau
Đám người Trần A Phúc trực tiếp đi chính viện, một nhà Vương Thành cũng được an bài đi một cái tiểu viện. Sở Lệnh Tuyên thì lưu ở ngoại viện xử lý một vài sự vụ, còn muốn đi nhà Giao tổng binh tặng lễ.

Chính viện là một cái trạch viện hai tiến, còn mang một cái tây thiên viện. Vào cửa thuỳ hoa chính là hành lang gấp khúc, nối tiếp đông tây sương phòng. Thượng phòng là năm gian mang hai gian phòng bên, sương phòng là ba gian mang hai gian phòng bên.

Trong sân phồn hoa rực rỡ, trung gian đường hành lang trải đá vụn chữ thập, trong sân lá cây xanh lớn sân cỏ cắt thành bốn khối, mặt trong hai khối hoa cỏ dựa vào cửa thuỳ trồng hai cây thạch lựu, bốn phía sân cỏ xếp đặt rất nhiều bồn hoa, phía trước chính phòng cùng sương phòng còn trồng nhiều gốc cây hoàng góc hoa lan, tam giác mai và hoa thụ.

Cái sân này trước kia là trạch viện tam tiến, trồng rất nhiều cây cối, bởi vì Trần A Phúc nói mình thích rộng thoáng, thích màu xanh hoa cỏ um tùm, phồn hoa rực rỡ, Sở Lệnh Tuyên liền kêu người hủy đi đổ ngồi cùng cổng trong, xây thành bộ dáng bây giờ.

Hậu viện cũng là năm gian dãy nhà sau mang hai gian phòng bên, cùng với đông tây sương phòng. Trong sân trồng đầy mộc thúy trúc tốt tươi, trung gian còn có một cái bích trì nho nhỏ.

Trần A Phúc vô cùng hài lòng cái sân này. Mặc dù sẽ không thường ở nơi này, nhưng bên trong này cũng là nhà thật sự của mình.

Đứng ở chỗ này, nàng mới thật sự nếm được tư vị đương gia làm chủ. Ở trong hầu phủ, cứ cảm thấy nghẹn khuất.

Sau khi ăn xong, an bài Lý Hiên đi tây viện nghỉ ngơi, tiểu tử ở trong tiếng Kim Yến Tử nỉ non tiến vào mộng đẹp.

Trần A Phúc tiếp kiến quản sự chủ yếu nội viện phủ Tham tướng, lại mang đồ dùng sửa sang xong, đồ cưới của nàng sẽ để ở chỗ này một nửa.

Lần này nàng mang về Lý ma ma, Thanh Phong, Hồng Phỉ, Hạ Nguyệt, Tiểu Mặc, Tiểu Hoàng, Hoa mụ mụ, Ngọc Trạc dẫn Tiểu Hồng, Tiểu Tử và mấy nha đầu canh giữ ở Hầu phủ.

Nàng đã nghĩ kỹ, Thanh Phong mang Tiểu Hoàng lưu lại bên này trông coi chính viện, đồng thời chú ý tình huống trong phủ, nàng chỉ mang Hạ Nguyệt, Hồng Phỉ, Tiểu Mặc cùng Hoa mụ mụ đi Đường Viên. Thanh Phong tuổi cũng không nhỏ, sẽ ở Tham tướng phủ tìm cho nàng một hậu sinh thành thân, để cho nàng làm quản sự mụ mụ chính viện.

An bài xong, liền xua đuổi đầy tớ đi xuống, nàng cũng về phòng ngủ, bởi vì nàng đã nhìn thấy Kim Yến Tử bò tới trên kỷ trà cao đặc biệt không kiên nhẫn.

Kim Yến Tử đi theo nàng tiến vào phòng ngủ, liền chít chít báo oán lên: "Tiểu Hiên Hiên còn giày vò hơn tiểu muội muội xinh đẹp, còn ghen tị hơn thối Đại Bảo, thời điểm trợn tròn mắt, một khắc cũng không rời bỏ người ta, vừa rời khỏi người ta liền gào thét, thực đáng ghét."

Nói xong, tiểu mỏ nhọn lại chu nhọn lên rồi.

Trần A Phúc nâng niu nó trong lòng bàn tay, dụ dỗ nói: "Tiểu Hiên Hiên là bị người xấu dọa sợ đến như vậy, chúng ta cho nó thêm một chút yêu cùng quan tâm, để nó từ trong sự sợ hãi đi ra, nó cũng sẽ không quấn quít lấy con như thế." Lại hôn tiểu mỏ nhọn của nó một ngụm, nói: "Cục cưng ngoan, con có lòng đồng tình nhất, cho chút lá cây Yến Trầm Hương đi, để Tiểu Hiên Hiên sớm ngày bình phục."

Kim Yến Tử không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, sợ các người rồi." Lại liếm liếm tiểu mỏ nhọn, nói: "Ma ma hôn cũng không có thơm như vậy, sao Sở phụ thân nói rất thơm đây?" ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

Trần A Phúc đỏ mặt, búng cái đầu nhỏ của nó, mắng: "Chán ghét, lại nói hươu nói vượn."

Kim Yến Tử chít chít cười về không gian.

Sở Lệnh Tuyên sau nửa đêm mới trở về, vẫn đánh thức Trần A Phúc, hai người làm việc. Trần A Phúc cho dù mơ mơ màng màng không tỉnh táo, cũng có thể cảm giác được Sở Lệnh Tuyên vô cùng cao hứng và buông lỏng.

Sáng sớm hôm sau, Trần A Phúc liền sai người đi nhà Trần Thực, để hai vợ chồng Trần Thực đến phủ Tham tướng một chuyến. Lại để người gửi thiệp cho Trần phủ, bọn họ buổi trưa sẽ đi ăn cơm, sau khi ăn xong liền trực tiếp về Đường Viên.

Kế hoạch vốn sẽ ở Tham tướng phủ vài ngày, muốn thỉnh đồng liêu cùng bằng hữu Sở Lệnh Tuyên đến nhà làm khách, lại đi Trần phủ chơi một ngày. Nhưng bởi vì tìm được Vương Thành, bọn họ muốn chạy trở về để tỷ đệ bọn họ đoàn tụ.

Hơn một canh giờ sau, Trần Thực và Trương thị, Trần A Mãn liền chạy đến. Trần A Phúc lấy ra lễ vật Trần A Ngọc, Dương Minh Viễn, cùng với mình cho bọn họ, còn nói tình huống Trần A Ngọc cùng Dương Minh Viễn ở kinh thành.

Hai vợ chồng Trần Thực nghe đều cực cao hứng, đặc biệt là Trần A Mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Nghe nói bọn họ buổi chiều liền đi, Trương thị tiếc nuối nói: "Hẳn là ở phủ thành trụ hai ngày, cũng đi nhà chúng ta chơi một ngày."

Trần A Phúc liền nói ra chuyện tìm được cậu.

Trần Thực vui vẻ nói: "Vậy là chuyện tốt, xác thực nên để tỷ đệ Nhị tẩu sớm ngày đoàn viên."

Tiễn một nhà Trần Thực đi, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên liền đi Trần phủ. Lần này không dẫn Tiểu Lý Hiên cùng một nhà Vương Thành, để bọn họ ở phủ Tham tướng sau khi ăn cơm xong, trực tiếp đi ngoài thành, bọn họ sẽ hội hợp ở chỗ đó.

Trần Thế Anh và Giang thị ngày hôm qua liền nhận được tin tức, hai người Trần A Phúc đã về phủ Định Châu. Giang thị cầm được thiệp thì ngẩn người, nàng không nghĩ tới Trần A Phúc hôm nay liền sẽ về nhà mẹ đẻ, ăn cơm liền hồi hương.

Là Thanh Phong đến đưa thiệp, nàng nói chuyện đại nãi nãi tìm được cữu lão gia.

Giang thị cười nói: "Đây ngược lại phải vội vã hồi hương đoàn tụ."

Nàng vội vàng sai người đi nha môn nói một tiếng cùng lão gia, lại để cho người bố trí phòng khách, chuẩn bị rượu và thức ăn, lại kêu người đi tiền viện xin phép tiên sinh cho Trần Vũ Lam, kêu Trần Vũ Lam đi ngoài cửa đón người.

Chờ lúc Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên đi đến Trần phủ, nhìn thấy Trần Vũ Lam đang đợi ở cửa.

Trần A Phúc cười nói: "Bây giờ là thời gian thượng khóa cùng tiên sinh, như thế nào tới nơi này đón chúng ta?"

Trần Vũ Lam cười nói: "Nương nói tỷ phu và tỷ tỷ đây là lần đầu tiên thật sự về nhà mẹ đẻ, cậu em vợ phải ở cửa nghênh đón tỷ phu cùng tỷ tỷ."

Giang thị vẫn biết làm người như thế.

Trần A Phúc cười nói: "Mẫu thân và đệ đệ có lòng."

Đi đến chính viện, Trần Thế Anh đã trở về, tỷ muội mấy người Trần Vũ Tình đã ở, ngay cả Trần Vũ Huy đều đến, còn may Trần lão thái không có ở đây.

Mọi người gặp lễ, ngồi xuống.

Trần A Phúc dư quang nhìn thấy sắc mặt Trần Vũ Huy cực kỳ không tốt, trong mắt nhìn mình tràn đầy hận, nhưng trong mắt nhìn Sở Lệnh Tuyên lại mang một chút nhu tình. ChieuNinh:{|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Trần A Phúc đặc biệt không còn gì để nói, Trần Vũ Huy đến bây giờ còn cho rằng là Trần A Phúc đoạt vị hôn phu của nàng ta.

Trần Thế Anh và Giang thị chứng kiến Trần Vũ Huy dạng này thì tức đến không thôi. Trước cảm thấy nàng ta hình như "Bình thường" rồi, lại cảm thấy phải để nàng ta thấy rõ thực tế, Trần A Phúc đã gả cho Sở Lệnh Tuyên. Nhưng vừa nhìn thấy nàng ta như vậy, lại cảm thấy đích xác ném thể diện Trần gia.

Nghe nói hai người Trần A Phúc ăn bữa cơm trưa liền đi, Trần Vũ Huy lấy làm kinh hãi, luống cuống hỏi: "Như thế nào sốt ruột như vậy? Đại tỷ và Sở đại nhân lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, nên ở nhà ăn cơm tối chứ."

Mặc dù nàng ta không muốn gọi Sở Lệnh Tuyên là tỷ phu, nhưng kêu Trần A Phúc "Đại tỷ", còn giữ lại bọn họ ăn cơm tối, cái cử động thiện ý này quả thực khiến người ta không tưởng được.

Trần A Phúc cũng không nghĩ tới. Mặc dù không biết rõ nàng ta là có ý gì, nhưng cảm thấy đây thuộc về chồn chúc tế gà, không có lòng tốt. Cho nên chỉ cười cười, cũng không để ý nàng ta.

Trong mắt Giang thị hiện hai phần hung quang không thể nhận ra, lại vội vàng đè xuống.

Trần Thế Anh lại là thật cao hứng, cảm thấy nhị nữ nhi có lẽ thấy rõ thực tế buông xuống chấp niệm trong lòng. Cười nói: "Phúc nhi lần này có chuyện gấp hồi hương, lần sau về nhà mẹ đẻ, cũng nên chung đụng cùng vài muội muội nhiều hơn."

Trần Vũ Huy sắc mặt trắng bệch, khăn ở trên ngón tay xoắn tầm vài vòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.