Chương trước
Chương sau
Một bà tử sau lưng Trần A Phúc động tay chân, để món ăn trong tay nha đầu hơn phân nửa rơi ở trên người Sở Trân, trên người Trần A Phúc cũng vung vài giọt mỡ, Sở Hầu gia liền thừa cơ kêu Sở Lệnh Tuyên mang Trần A Phúc đi.

Bọn họ đi rồi, Sở Trân bị lĩnh vào trong phòng nhỏ khác thay quần áo, hai cái chày ngốc gỗ Lý thị và Sở Trân không biết thuận theo ý tứ Sở tam phu nhân nói là đầy tớ phủ công chúa muốn hại người Sở gia, ngược lại đều đang khóc mắng Trần A Phúc là họa thủy, khiến Sở Trân gánh họa thay nàng...

Sở tam phu nhân nghe được thẳng bốc lửa, hận không thể dùng đại bạt tai đánh hai người kia.

Sở tam phu nhân còn nói: "Còn may cho các con đi, Vinh Chiêu kia còn thật sự chuẩn bị một nha đầu thông phòng cho Tuyên Nhi. Tức phụ Tuyên Nhi không tiện cự tuyệt mang về, cho dù Tuyên Nhi không thu dùng nàng, cũng làm người ta ghê tởm không phải sao. Về sau còn kêu ta giúp đỡ mang về, nói là nàng ta làm mẹ chồng thương cảm nhi tức, phái trợ thủ. Ta không mang, trực tiếp đi trở về."

Nếu thật sự mang nữ nhân trở về, ngược lại thật ghê tởm người ta.

Trần A Phúc kéo tay áo Sở tam phu nhân, cảm kích nói: "Tam thẩm, cảm ơn thẩm, thẩm vẫn luôn giúp đỡ con. Hôm nay nếu như không có tam thẩm, con không biết sẽ còn ăn bao nhiêu thiệt thòi."

Sở tam phu nhân cười nói: "Vinh Chiêu bị hoàng bá phụ của ta cùng Mã Thục phi nuông chìu đến không ra gì, lại là lá gan lớn, chuyện gì cũng dám làm lời gì cũng dám nói, nếu không cũng sẽ không làm chuyện không biết xấu hổ kia. Người lưu manh hư hỏng, mấy vị công chúa khác đều sợ nàng ta, cũng chỉ có tam thẩm dám đối nghịch cùng nàng ta. Bởi vì tam thẩm cũng bị hoàng tổ mẫu ta làm hư rồi, cũng là một người lưu manh phá sản. Ta và Vinh Chiêu ấy, từ nhỏ đánh tới lớn." Nói xong, còn phối hợp cười ha hả.

Cổ đại nữ nhân cười dạng này, giống nhau đều biết dùng khăn che miệng. Nhưng Sở tam phu nhân mới mặc kệ nhiều như vậy, mười sáu cái răng đều lộ hết.

Ở cổ đại, có lẽ chỉ có quý nữ hoàng thất sinh ra mới dám cười không kiêng nể gì như thế.

Bá đạo lại không làm ác, Trần A Phúc thích tính cách Sở tam phu nhân. Nàng lập tức vuốt mông ngựa nói: "Tam thẩm và Vinh Chiêu công chúa không giống nhau, tam thẩm đây là hào sảng, là nữ hán tử..."

Sở Lệnh Tuyên không tán thành ngăn cản nói: "A Phúc."

Sở tam phu nhân ha ha càng rõ ràng giòn tan, cười nói: "Nữ hán tử, lời nói này hay, so với lưu manh phá sản còn dễ nghe, còn đặc biệt hình tượng, tam thẩm có thể không phải là nữ hán tử sao." Lại vỗ ngực một cái nói: "Chờ Nghiễm Khai về, ta nhất định nói với hắn, để hắn cũng vui vẻ a vui mừng a."

Sở lão gia tử cũng không cao hứng như vậy. Lý thị hai cái đồ ngốc kia, ở nhà hồ đồ một chút liền thôi, ở bên ngoài còn xách không rõ dạng này. Nói: "Nếu như lão Tam tức phụ qáu khư vẫn luôn ở trong phủ thì tốt rồi, ta giao Trân nhi cho con quản giáo, nó cũng không đến nỗi như thế. Hiện tại, chao ôi, đáng thương lão Nhị, thể cốt không tốt, cưới một tức phụ không biết điều dạng này, còn cũng dạy hư khuê nữ."

Sở tam phu nhân mặc dù là quý nữ, lại cực kỳ tôn trọng cùng hiếu kính người phu gia. Thấy Sở lão gia tử khổ sở, lập tức nói: "Cha chồng đừng sầu, về sau mỗi ngày kêu Trân nha đầu đến chỗ của con ngây ngốc một canh giờ, con tranh thủ dạy dỗ nó một chút, lại phái một ma ma dạy nó quy củ, mài tính tình của nó." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Sở lão gia tử nghe, gật đầu nói: "Như thế, ta cũng yên lòng. Qua vài ngày ta sẽ đi nông thôn, tức phụ lão Tam không chỉ phải trông chừng Hầu phủ, còn phải dạy dỗ Trân nhi nha đầu kia."

Sở tam phu nhân gật đầu đáp ứng.

Trần A Phúc từ trong lòng bội phục Sở tam phu nhân. Nàng là tôn nữ thái hậu sủng ái nhất, là chất nữ Hoàng thượng áy náy nhất, là quý nữ chân chính. Nhưng nàng vì yêu Sở Nghiễm Khai, là chân chính coi người nhà của Sở Nghiễm Khai trở thành thân thích của mình mà đối đãi.

Nàng cùng Giang thị bất đồng, Giang thị bày tỏ với mình, là vì nàng ấy muốn nịnh nọt Trần Thế Anh, cũng bởi vì cảm giác mình có giá trị lợi dụng.

Nhưng Sở tam phu nhân đối tốt với mình lại đặc biệt thuần túy, đơn giản là vì nàng chính là thích người nhà trượng phu. Đương nhiên ngoại trừ mẹ con Lý thị, các nàng làm tổn thương người thân nhà chồng, nàng ấy đương nhiên không thích các nàng.

So với Vinh Chiêu thì lại càng bất đồng, Vinh Chiêu cực độ ích kỷ, chọn lựa thủ đoạn cực đoan "chiếm lấy" Sở Hầu gia, coi Sở Hầu gia làm vật phẩm riêng tư không nói, còn không ủng hộ người nhà Sở Hầu gia, hy vọng Sở Hầu gia và người trong nhà đoạn tuyệt sạch sẽ, hoàn toàn thuộc về nàng ta.

Người như vậy, đừng nói phá hư gia đình Sở Hầu gia, cho dù là Sở Hầu gia trước đó không có thê tử, cũng sẽ không thật lòng thích nàng ta...

Mấy người nói chuyện một hồi, Sở lão gia tử cùng Sở Lệnh Tuyên đi tiền viện, Trần A Phúc về Trúc Hiên dẫn người làm điểm tâm, nàng muốn làm một ít bánh trứng hiếu kính Sở tam phu nhân.

Vài ngày trước, một người bạn Sở Nghiễm Khai đưa cho Sở phủ một chút quả xoài, nhưng người Sở gia đều không thích ăn, cảm thấy hương vị là lạ.

Trần A Phúc đời trước liền thích ăn quả xoài, mà sau khi xuyên việt đến nơi đây, còn là lần đầu tiên ăn loại trái cây này, vô cùng yêu thích. Sở Lệnh Tuyên biết rõ nàng thích ăn, liền đều lấy quả xoài mỗi sân nhỏ về đây. Hôm nay nàng muốn làm bánh trứng quả xoài, lại thêm chút nguyên liệu, mấy người khẳng định thích ăn. Chỉ là bên này không có lò nướng, phải dùng nồi chưng, đây cũng có chút khảo tay nghề.

Đường trắng thêm sữa nấu bồng, biến thành sữa ngọt. Đánh trứng gà vào bột mì, lại thêm sữa ngọt, quấy đều ba thứ, quấy cho đến thành dạng bơ. Cắt quả xoài thành khối nhỏ, để qua một bên. Lại bôi dầu ở trong khuôn, đổ bột mì quấy xong dạng bơ vào, trước đổ một nửa, thả một khối quả xoài, lại đổ một nửa. Liền bỏ vào trong nồi chưng, chưng mười phút là được.

Nàng chưng vài nồi, vừa vặn đến thời gian ăn cơm tối. Phái người đưa mỗi sân, trưởng bối mỗi người bốn khối, chủ tử khác mỗi người hai khối, vài đầy tớ có thể diện cũng một nhà đưa hai khối.

Đầy tớ Trúc Hiên đều một người ăn một khối.

Sở Lệnh Tuyên có điều kiện tiện lợi, lại ăn được nhiều, tổng cộng ăn tám khối.

Hắn cười nói: "Vẫn là gia có phúc khí, cưới một hiền thê, không chỉ dạy tốt khuê nữ, còn thiện mỹ thực. Chúng ta thêm chút sức, tranh thủ cuối năm sinh con trai, nhân sinh như vậy thật sự là hoàn mỹ."

Trần A Phúc vừa nghe hài tử thì thật hưng phấn, không có một chút giác ngộ thẹn thùng tân nương tử nên có. Chu môi nói: "Vạn nhất chỉ sinh khuê nữ, nhân sinh đại gia liền không hoàn mỹ?" ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Sở Lệnh Tuyên mừng rỡ, cười nói: "Năm nay sinh khuê nữ, liền tranh thủ sang năm, không, năm sau sinh nhi tử, nhân sinh của gia hoàn mỹ như cũ."

Trần A Phúc cười tủm tỉm gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

Vài đầy tớ hầu hạ, trừ Hạ Nguyệt nhìn quen không kinh hãi, mấy người khác đều đỏ mặt, các nàng là e lệ thay chủ tử. Lý ma ma trong bóng tối thẳng lắc đầu, về sau vẫn phải nhắc nhở đại nãi nãi một chút, nào có tân nương tử không biết xấu hổ như thế. Còn may đại gia không so đo, nếu như truyền đi, người khác sẽ cười chê.

Cơm nước xong, vài một trưởng bối đều phái người đến thưởng, bọn họ ăn được cao hứng, ý tứ là kêu Trần A Phúc tiếp tục phát triển.

Lão hầu gia cho là một chuỗi tràng hạt đàn mộc, Tam lão gia và tam phu nhân cho là tiểu bạch thái ngọc bích lớn cỡ hai ngón tay, ngay cả Nhị lão gia đều kêu người cho tiểu kim ngư nhi đại mã não lớn cỡ một ngón cái.

Tam phu nhân còn dặn đầy tớ đến tặng lễ nói, ngày mai nàng muốn tiến cung gặp thái hậu, kêu Trần A Phúc lại làm một ít bánh trứng giống như vầy, nàng mang vào cung hiếu kính thái hậu.

Trần A Phúc tự nhiên thống khoái đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.