Sáng sớm hôm sau, Trần A Phúc ôm Đại Bảo nước mắt lưng tròng hôn vài cái, giao cho Tiết Đại Quý, để hắn cõng đi Đường Viên cùng A Lộc.
Trần A Phúc liền mang Tằng thẩm nhi cùng mẹ con Hạ Nguyệt lên xe ngựa, Đường Viên còn phái bốn người hộ vệ bảo vệ các nàng, kể cả Vương hộ vệ hai lần trước đi cùng nàng.
Bên cạnh Vương thị cùng Trần Danh đi đưa tiễn các nàng, vẫy tay từ biệt cùng với Truy Phong, Ào Ào, Thất Thất, Hôi Hôi, còn có Vượng Tài xa xa, ngồi xe ngựa chạy tới Định Châu phủ.
Nàng nhìn thấy, trong mắt Ào Ào hàm chứa nước mắt. Kể từ khi nó đến Phúc Viên, đây là lần đầu tiên rời xa nữ chủ nhân.
Động vật gia cũng sẽ đi theo Trần Đại Bảo ở tại Lộc Viên, Trần A Phúc đã làm thông công tác tư tưởng cho Truy Phong. Nói cho nó biết, mặc dù nó cưới nàng dâu tốt, nhưng huynh đệ hữu nghị vẫn phải cần. Nó là người thắng lợi, thì phải dùng lòng dạ rộng rãi người thắng lợi, chủ động làm tốt quan hệ cùng Vượng Tài. Nếu không được, về sau sẽ giúp Vượng Tài tìm nàng dâu tốt là được ...
Ngồi xe ngựa nhanh hơn, không đến trưa liền đến của thành Định Châu phủ.
Ở cửa, Giang nhị quản gia Trần phủ đang ở chỗ này chờ Trần A Phúc. Sở Lệnh Tuyên đã nói cho Trần Thế Anh buổi trưa hôm nay Trần A Phúc sẽ tới Định Châu phủ, cho nên Trần Thế Anh đặc biệt phái người qua đón.
Giang Nhị quản gia trông thấy xe ngựa Sở phủ, tiến lên khom người nói: "Nô tài ra mắt đại cô nương, lão gia và phu nhân để nô tài tới đây đón đại cô nương."
Trần A Phúc cười nói: "Vất vả Giang thúc."
Ở Định Châu phủ, Trần A Phúc sẽ ở tại nhà Trần Thế Anh. Kỳ thật, nàng càng ưa thích ở nhà Trần Thực, tự do, không có chú ý nhiều như vậy, lại hợp ý cùng Trương thị và Trần A Mãn.
Nhưng đi Định Châu phủ lại không ở Trần gia, Trần Thế Anh chắc chắn sẽ không cao hứng, cũng không hợp quy củ. Huống chi thời điểm đi Sở gia ăn tiệc sinh nhật, còn nhất định phải do Giang thị mang nàng và cô nương Trần gia cùng đi.
Vào cửa thành lại đi hai khắc chung liền đến Trần phủ. Đến tiền viện, giao ngô mùa thu mới mẻ và một chút dưa và trái cây rau xanh mang từ nông thôn đến cho Giang Nhị quản gia, lại ngồi cỗ kiệu đi nội viện.
Trần A Phúc về Tường Vi viện, Thanh Phong dẫn hai tiểu nha đầu đều ở chỗ này chờ. Hầu hạ Trần A Phúc rửa mặt xong, cũng mang thức ăn lên bàn.
Thanh Phong cười nói: "Phu nhân nói đại cô nương đường xá mệt nhọc, để đại cô nương nghỉ ngơi thật tốt."
Trần A Phúc gật đầu, hiện tại đã cuối buổi trưa, các nàng khẳng định cũng nghỉ ngơi
Thanh Phong lại thấp giọng nói: "Nhị cô nương từ trong am sớm trở về. Đường di nương bị bệnh chết hai tháng trước, nhị cô nương thương tâm quá độ sinh bệnh, lão gia liền kêu người sớm đón nàng trở về."
Đường di nương chết rồi? Trần A Phúc giật giật khóe miệng, không nói gì.
Sự kiện kia ba người chủ mưu, Đường di nương chết thay thế hai người kia, có lẽ nội tâm Trần Thế Anh cảm thấy đối với mình đã có giao phó. Trần Vũ Huy bị phạt ở trong am ngây ngốc nửa năm, lại bởi vì mẹ đẻ chết khiến Trần Thế Anh sinh lòng áy náy, mà sớm kết thúc trừng phạt. Còn may mình để Kim Yến Tử dọa lão thái bà kia thành liệt nửa người, nếu không bà ta ngay cả trừng phạt đều không chiếm được. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc ăn cơm liền đi lên giường nghỉ ngơi, một đường tròng trành, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Nàng đang ngủ sâu, Hạ Nguyệt kêu nàng tỉnh: "Cô nương, nên đi thỉnh an cho phu nhân."
Trần A Phúc vội vàng rời giường, mang hai bộ xiêm y làm cho Giang thị và Trần Thế Anh đi chính viện. Hai bộ xiêm y này là Trần A Phúc thiết kế và cắt, chủ yếu do Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt may ra.
Đợi Trần A Phúc hành lễ, Giang thị cười vẫy tay kêu nàng ngồi ở bên cạnh mình, kéo tay nàng nói: "Mấy tháng không gặp, nương rất nhớ Phúc nhi..."
Giang thị có giọng nói êm dịu, khiến người ta an tâm.
Trần A Phúc còn chú ý tới, trong phòng người hầu hạ trừ nha đầu bà tử ra, Lục di nương đã ở, còn có một phụ nhân xinh đẹp chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Cho nên Trần A Phúc đặc biệt chú ý nàng, là vì nàng ta mặc cực kỳ hoa lệ, chải lấy đầu phụ nhân. Nàng khẳng định không phải là nha đầu, cũng không giống tức phụ đầy tớ. Đang có một chút buồn bực, nghe có người gọi nàng ta là Hà di nương.
Trần A Phúc thất thần một trận, Trần Thế Anh lão cha cũng quá, quá, quá cái kia. Nhìn Giang thị một chút, ánh mắt nàng ấy nhìn Hà di nương không kinh hãi không gợn sóng, không có bất kỳ tâm tình khác.
Nam nhân của mình tuấn lãng, trẻ tuổi, đa tài nạp tiểu thiếp dạng này, nàng ấy thế nhưng một chút cũng không ăn giấm, không có một chút bất an.
Ngẫm lại thái độ của nàng ấy đối với mình, mình lại là nữ nhi của nữ nhân nam nhân nàng ấy yêu nhất, nàng ấy thế nhưng cũng có thể đối tốt với mình như thế.
Giang thị độ lượng lớn như bụng phật Di Lặc. Trên đời thật có nữ nhân dạng này!
Yêu một người đến cực hạn có hai loại tình huống, một loại là hoàn toàn tham muốn giữ lấy, một loại là hoàn toàn không có bản thân.
Giang thị có lẽ là thuộc một loại sau.
Đương nhiên, còn có một loại tình huống khác, chính là chỉ coi người nam nhân kia là thủ trưởng...
Trần A Phúc cưỡng chế cảm khái trong nội tâm, nói chuyện cùng Giang thị, chỉ nghe thấy tiếng nha đầu ngoài cửa: "Nhị cô nương, Tam cô nương, Tứ cô nương đến rồi."
Ba vị cô nương hành lễ cho Giang thị, ngồi xuống.
Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà cười tủm tỉm, tự phân chia ngồi bên cạnh Trần A Phúc. Mà Trần Vũ Huy lại gầy nhiều, mặc bối tử màu liễu xanh lá cây, váy dài màu trắng thêu lá trúc, trên đầu chỉ đeo một cây trâm ngọc bích. Ánh mắt nàng ta nhìn Trần A Phúc mang hận ý, cũng không chào hỏi nàng.
Trần A Phúc sẽ càng không chủ động phản ứng nàng ta. Nếu như trước kia nàng là chán ghét đối với Trần Vũ Huy, sau chuyện kia xảy ra đối với nàng ta chính là hận, hận không thể để tiểu cô nương ác độc này chết sớm sớm đầu thai.
Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà nghe Trần A Phúc nói nhà mình lại tới một con chó bự, xinh đẹp như thế nào, lợi hại như thế nào, còn mang theo nhân sâm làm lễ vật cho nàng như thế nào, nàng đến Định Châu phủ nó đều khóc, v.v. Hai tiểu cô nương nghe được mà mong đợi không thôi, hận không thể lại đi Phúc Viên chơi. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Trần Vũ Tình đi qua kéo tay áo Trần A Phúc làm nũng, nói muốn cùng nàng đi xem chó bự...
"Đại tỷ tỷ, còn có muội, muội cũng muốn đi nông thôn chơi." Trần Vũ Hà mong đợi nhìn Trần A Phúc.
Trần A Phúc còn chưa nói gì, liền nghe Trần Vũ Huy xuy cười một tiếng, dùng khăn ấn khóe miệng nói: "Tứ muội muội cũng nói nơi đó là nông thôn, nông thôn vừa dơ vừa loạn, nông dân cũng quê mùa, còn không có giáo dưỡng. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Tứ muội muội cùng nông dân ngây ngốc được lâu, sẽ không sợ bị mang vừa quê mùa lại không giáo dưỡng sao?"
Trần A Phúc cũng sẽ không khách khí cùng nha đầu hư hỏng này, cười lạnh nói: "Trần nhị cô nương ngược lại nói đúng một câu, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, bản thân ngươi chính là bị Đường di di cùng... mang sai lệch, thay đổi đến trong lòng đều đen thấu rồi. Ngươi xem thường nông thôn như vậy, ngươi làm sao còn ăn lương thực? Ngươi không biết rõ lương thực là dùng phân nước tưới đi ra sao? Hừ, trong mắt của ta, phân nước nông thôn chúng ta đều sạch sẽ hơn ngươi. Ngươi có giáo dưỡng, người có giáo dưỡng có thể gấp muốn cướp vị hôn phu của người khác?"
Vài câu lời nói nghẹn Trần Vũ Huy đến rơi nước mắt, dùng sức lắc lắc khăn trong tay, ủy khuất nhìn về phía Giang thị: "Mẫu thân."
Giang thị trước không để ý tới Trần Vũ Huy, cười nói với Trần A Phúc: "Con là trưởng tỷ, muội muội có chỗ không đúng, nên dạy dỗ. Chỉ là, phải chú ý phương pháp, có mấy lời không nên tùy tiện nói ra khỏi miệng."
Trần A Phúc vội vàng đứng dậy nhắm mắt nói: "Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi nhớ kỹ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]