Nhân sâm râu dài đều bị đứt, chỉ còn lại một thân cây. Thân cây vừa thô vừa dài, hiện lên màu vàng đất, đường vân vừa thâm sâu lại chặt chẽ, còn có đoạn râu ngắn rậm rạp chằng chịt.
Ngay cả Trần A Phúc không hiểu nhân sâm này cũng có thể nhìn ra, đây là củ lão sâm, còn không biết có bao nhiêu năm.
Sở lão hầu gia nhìn nhân sâm kia, cũng giật mình không thôi. Nói: "A Phúc, con lại được một bảo bối. Ta nhìn thấy qua ngàn năm nhân sâm, cũng không có thô như thế, đường vân cũng không có nhiều như thế. Nhân sâm này không nói vạn năm, mấy ngàn năm khẳng định là có. Đừng xem râu nó bị nhổ đứt, bộ dáng không đẹp mắt, nhưng dược hiệu ở đây. Tìm người ngâm chế tốt, chính là có thể cứu mệnh."
Lão đầu nhi vui mừng vui vẻ trong lòng, cháu dâu lại được một bảo bối, cháu dâu này quả nhiên là đứa có phúc.
Trần A Phúc cười ha ha nói với con chó hoang kia: "Ai da, ngươi thật khách khí, đến nhà thì đến nhà, còn mang lễ vật quý trọng như thế làm gì. Còn chưa ăn cơm đi? Ta kêu người làm ăn ngon cho các ngươi."
Kim Yến Tử ở một bên cải chính: "Ma ma, nhi tức phụ của người mang không phải là lễ vật, là đồ cưới."
Trần A Phúc bị chọc cho cười to, vội vàng đổi giọng nói: "Ai da, là ta nói sai rồi, ngươi mang không phải là lễ vật, là đồ cưới. Nếu như tính thành tiền bạc, mua đồ vật chính là mười dặm hồng trang, đủ cho ngươi cùng cẩu đời sau của ngươi ăn mặc vô tận rồi."
Nói đến người trong sân cười vui vẻ, bọn họ đã không sợ hãi nữa, đều chạy qua đến vây quanh xem náo nhiệt.
Trần A Phúc lại cười nói: "Nếu ngươi đã vào cửa nhà ta, cần phải có một cái tên. Liền kêu Ào Ào (táp) đi, táp hiên ngang tư thế oai hùng, oai hùng lại không mất mềm mại đáng yêu."
Ào Ào có một ít nghe không hiểu, Truy Phong nghe hiểu, cao hứng gào thét vài tiếng, lè lưỡi liếm liếm nó. Nó cũng liền cao hứng trở lại, kêu hai tiếng với Trần A Phúc, bày tỏ chính mình nguyện ý.
Trần A Phúc cầm lấy nhân sâm đứng dậy, phân phó người đi đun nước tắm rửa cho động vật gia, nấu cơm. Lại để cho Đại Bảo đi theo Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí cùng đi Đường Viên chơi, buổi tối sẽ ở chỗ đó nghỉ ngơi. Sợ Đại Bảo không có thói quen, còn để A Lộc đi bồi cậu. Mấy ngày này, mấy người hài tử đều đừng tới Phúc Viên, nàng sẽ đi Đường Viên xem bọn họ.
Ào Ào cho dù là Kim Bảo cùng Truy Phong mang về đến, cũng là từ trong núi đi ra, dã tính còn tồn, cũng chưa mò thấu tính tình nó, nàng đành phải trước lôi kéo làm tốt quan hệ cùng nó mới để cho Đại Bảo trở về ở, để bọn nhỏ lại tới đây chơi.
Lão hầu gia cũng đồng ý. Mặc dù ông đặc biệt thích con đại cẩu hung ác này, nhưng vẫn sợ nó chưa có thuần hóa tốt sẽ làm thương tổn hài tử. Đặc biệt là Đại Bảo, đây có thể là hài tử nhà hắn dùng tính mạng dòng dõi bảo vệ.
Nhưng vẫn có chút không yên lòng Trần A Phúc, nói: "Ta lại để vài bà tử khí lực lớn đến Phúc Viên với con."
Trần A Phúc đương nhiên không thể nói trên người nàng có hương vị Yến Trầm Hương, thuộc về bằng hữu động vật. Lắc đầu nói: "Không cần. Có Truy Phong, nó không đả thương được con."
Mấy người hài tử cũng không muốn đi, Trần A Phúc liền để Kim Yến Tử, Thất Thất cùng Hôi Hôi theo bọn họ đi Đường Viên chơi, bọn họ mới không tình nguyện theo sát Sở lão hầu gia đi rồi.
Nước đun xong, Trần A Phúc ở trong sân tự mình tắm rửa cho Ào Ào. Ào Ào không biết ý gì, rất là không phối hợp. Nhưng chứng kiến trong một cái chậu khác, Truy Phong tắm rửa được rất là vui vẻ, cũng liền nhảy vào trong chậu gỗ.
Tắm rửa nó sạch sẽ vừa nhìn, một thân lông tro bụi biến thành lông trắng, ở dưới ánh sao lóe ngân quang. Trần A Phúc kinh ngạc nói: "Ông trời ơi, Ào Ào thật xinh đẹp." Đây là nàng khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Ào Ào rửa trong chốc lát, mới biết được thì ra tắm rửa thoải mái như thế. Bộ dáng của nó rất là hưởng thụ, có khi thì còn sẽ hí con mắt một chút. Hơn nữa, trong mắt nó đã không có hung ác cùng mạch thị vừa rồi nhìn thấy, thay và đó là ôn nhu cùng vui vẻ.
Nhưng chỉ giới hạn trong đối với Trần A Phúc và Truy Phong, một bên Thu Nguyệt muốn đến hỗ trợ, nó quăng một ánh mắt dao găm, liền hù dọa Thu Nguyệt không dám tới nữa.
Lau khô lông cho Ào Ào, lông trắng của nó liền không nổ tung giống như lúc bẩn, vừa dày lại dài, lại cực mềm mại. Bởi vì lông quá nhiều, tỏ ra thân thể càng thêm tròn xoe, đứng lên như mặc một cái váy phùng phùng màu trắng. Nếu như không nhìn cái đầu to của nó, còn có cái miệng rộng dọa người, chân tướng rõ ràng là con chó póc xinh đẹp.
Đại cẩu này, Trần A Phúc cũng không biết là giống gì, suy đoán không biết là động vật gì giao phối cùng cẩu sinh hạ quái thai.
Trần A Phúc thầm nói, nhất định phải xem trọng nó, thân da lông này còn xinh đẹp hơn da bạch hồ, lại cực ấm áp, cũng không thể khiến cho người xấu đánh chủ ý phá hư nó.
Nàng lại không nhịn được khen một câu: "Ánh mắt Truy Phong thật tốt, tìm một tức phụ xinh đẹp dạng này."
Truy Phong vui mừng hư, lại thè đầu lưỡi ra bổ nhào trên người Trần A Phúc, biểu đạt tình cảm kích động của mình. Ào Ào vẫn chưa quen xây giao tình với người khác, chỉ ở một bên sững sờ xem.
Cơm là cơm trộn sốt thịt, Ào Ào lần đầu tiên ăn được cơm ngon như thế, ngon đều cũng sắp rơi lệ, ăn đầy đủ hai chậu nhỏ.
Sau đó, Trần A Phúc lĩnh hai con cẩu đi tây sương phòng. Thu Nguyệt nhen nhóm ngọn nến xong liền lui ra ngoài, trong gian phòng lớn chỉ còn lại một người hai chó.
Trần A Phúc ngồi ở trên sàn gỗ, Truy Phong nằm ở bên cạnh nàng, nàng lại ôm Ào Ào nửa bò tới trên đùi nàng, giúp nó thuận lông trắng thật dài, một người hai cẩu thân mật khăng khít nói chuyện.
Đang nói, nghe được cửa sân vang lên, tiếp theo thanh âm là Tằng Lão Đầu, hắn mở cửa ra nói: "Ai da, đại gia đến rồi."
Lúc này đã giờ Tuất, hắn còn chạy trở về.
Sở Lệnh Tuyên trực tiếp đến đến tây sương phòng, chứng kiến Trần A Phúc ngồi dưới đất, bị hai con chó bự vây quanh. Một đại cẩu lông phiếm quang đang lạnh lùng xem hắn, miệng rộng cũng trương lên. Hắn cười nói: "Đây chính là con cẩu mới tới?"
Trần A Phúc gật gật đầu, cười nói: "Vâng, ta lấy cái tên cho nó gọi là Ào Ào." Thấy Ào Ào một bộ hung tướng, vuốt sau lưng nó một cái nói: "Không được hung dữ, hắn là người nhà mình." Lại hỏi Sở Lệnh Tuyên ăn cơm chưa.
Sở Lệnh Tuyên nói: "Đã nếm qua ở Đường Viên." Thấy Ào Ào bị Trần A Phúc trấn an tốt, liền ngồi trên mặt đất ở bên cạnh nàng.
Nam nhân trời sinh đều thích động vật hung hãn, huống chi là võ tướng như Sở Lệnh Tuyên. Hắn mặc dù cực thích Ào Ào, nhưng vẫn không dám chủ quan động nó, liền ôm Truy Phong ở trên đùi mình, nói chuyện cùng Trần A Phúc.
Bởi vì có cùng chung bí mật, còn có một mục tiêu chung cùng cao xa, chung đụng giữa Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên lại tùy ý hơn ngày xưa.
Hai người trêu chọc cẩu cẩu, nhẹ giọng nói chuyện, Sở Lệnh Tuyên lại thường xuyên dùng cánh tay, bả vai chạm vào chạm vào Trần A Phúc, có kho gần gũi ngay cả nhiệt khí hơi thở của hắn nàng cũng có thể cảm nhận được. Đến đằng sau, bàn tay hắn lại lấy cái tay nhỏ bé của Trần A Phúc từ trên người Ào Ào xuống, nắm thật chặt ở trong tay.
Trần A Phúc tùy ý hắn nắm. Nàng thích bàn tay hắn, nóng bỏng, dày đặc, còn có cái kén cấn người, nàng cảm thấy đây là một đôi tay cường đại đến có thể bảo vệ mình vì tự mình giải quyết bất cứ phiền phức gì.
Bọn họ còn nói tới vấn đề trùng tu tân phòng.
Bọn họ sẽ có ba cái nhà, nhà thường ở đương nhiên là ở Đường Viên, bên này là đại bản doanh Trần A Phúc mang hài tử, cũng là địa phương tiếp đãi Trần Trụ Trì. Cái nhà thứ hai là Tham tướng phủ ở phủ Định Châu, ngẫu nhiên sẽ đi ở một thời gian. Cái nhà thứ ba là ở Hầu phủ kinh thành, là chỗ ở có đại sự gì cần trở lại kinh thành, cũng có thể có thể là chỗ ở lâu dài vài năm sau này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]