Trong lòng Trần A Phúc suy nghĩ cái tên kỳ quái, trên tay lại không nhàn rỗi, dọn dẹp chậu hoa trống trồng hoa.
Một bên Hạ Nguyệt cười nói: "Hoa thật xinh đẹp. Kim Bảo càng ngày càng tài giỏi, không chỉ có thể mang chim chóc đẹp mắt trở về, còn có thể mang hoa nhi đẹp mắt trở về. Nhưng mà, hoa này gọi cái gì đây, trước kia chưa thấy qua."
Trần A Phúc lắc lắc đầu bày tỏ mình không biết rõ.
Thu Nguyệt từ trong phòng bếp lấy hai chén gạo lức đi ra nuôi chim, lại nhốt mười mấy con chim nhỏ xinh đẹp vào lồng.
Trần A Phúc trồng hoa vào chậu lớn, nhìn thấy hoa đã có một chút ỉu xìu, liền vào phòng tắm, khóa cửa lại tiến vào không gian, nàng muốn lấy chút phân yến đi ra tưới hoa.
Thấy Kim Yến Tử cũng cùng vào, hỏi: "Hoa kia trị bệnh gì, vì cái gì gọi hàng đêm xuân? Tên thật kỳ cục."
Kim Yến Tử chít chít nói: "Loại hoa này người ta trước kia cũng ở trong thâm sơn đã từng gặp mấy lần, chỉ cảm thấy đẹp mắt, không biết rõ có tác dụng gì. Vẫn là ngày hôm qua, lúc ta đi ngang qua Linh Ẩn Tự, muốn đi trêu cợt con lừa già ngốc tham lam kia một cái, kết quả trong lúc vô tình nghe được một đoạn hội thoại..."
Vô Trí đại sư giam mình ở trong phòng chế hương để chế hương, không gặp bất luận kẻ nào, một thanh niên hoa phục đầy thân đứng hơn nửa ngày ở bên ngoài thiện phòng cũng không gặp. Về sau, đại đệ tử Quy Linh của đại sư đến tiếp đãi người thanh niên kia.
Thanh niên là cầu y, mặt nghẹn hồng, mới nói ra bệnh ẩn khó tả, thì ra là vì chuyện phòng the quá nhiều tạo thành bất lực. Hắn gặp rất nhiều đại phu, đều không xem được. Nghe nói Vô Trí đại sư có thể trị bách bệnh, mới mày dạn mặt dày chạy đường xa tới cầu y.
Quy Linh xem mạch cho hắn nói, thân thể hắn đã bị vét sạch, hình như thời điểm hành sự còn bị kinh hãi, dược thường là không thể chữa lành, trừ phi tìm được cầu ba màu làm thuốc dẫn.
Thanh niên kia vui vẻ nói: "Chỉ cần có loại dược này, bản... ta liền có thể tìm tới. Xin hỏi sư phụ, thuốc kia lớn lên trông thế nào? Vô luận tốn bao nhiêu tiền, phí bao nhiêu lực, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm được nó."
Quy Linh nói: "Loại thuốc kia có lớn lên có ba thân cây, cao hơn năm mươi cm, lá cây là hình nửa vòng tròn. Hàng năm cuối mùa xuân đầu mùa hè nở hoa một lần, mỗi thân cây nở một đóa, phân biệt là màu trắng, màu đỏ, màu vàng, ba đóa hoa này chính là thuốc dẫn. Hoa này tên khoa học là cầu ba màu, tên tục hàng đêm xuân, là thuốc tiên nam khoa, bao trị các loại bất lực. Chỉ là, hoa này mọc ở trong rừng sâu, tìm được cực kỳ khó khăn..."
Trần A Phúc có chút thất thần, đồ đệ lão hòa thượng còn có thể trị loại bệnh này, thật sự là y học không biên giới, không, hẳn là y học không phân chia trong ngoài thanh sắt nha.
Lại có chút mừng thầm, dược này bảo bối như thế, lại tiếm được tiền rồi. Hôm nào cho người đi y quán Thiên Kim phủ Định Châu hỏi một chút, có thể bán bao nhiêu tiền.
Chỉ nghe Kim Yến Tử tiếp tục nói: "Vừa nghe nói xong, người ta liền nhớ tới vài ngày trước còn nhìn thấy qua loại hoa này. Nghĩ tới sau này nếu như Sở phụ thân bất lực, cũng có biện pháp trị, liền đi đào nó trở về."
Vừa nghe nó nói, Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười. Trừng nó một cái, mắng: "Đồ xấu xa." Mắng xong, còn dùng ngón tay trỏ chọc cái đầu nhỏ của nó một cái. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Kim Yến Tử dùng cánh che miệng chít chít cười rộ lên, ánh mắt nhỏ thập phần ái muội, nói: "Ma ma hiện tại không cần mạnh miệng, nói không chừng về sau sẽ còn cảm tạ người ta nha. Chao ôi, xuân khuê khó nhịn à."
Thật sự là một cây cải đỏ hoa tâm!
Trần A Phúc không để ý nó, dùng cây tăm lấy chút phân yến, ra không gian. Vung cây tăm bỏ vào hoa, lại lung lay, tưới nước cho cầu ba màu. Không dám tưới quá nhiều cho nó, nước còn dư lại lại tưới hoa khác.
Đến buổi tối khuya, chim chóc dưới mái hiên còn gọi không ngừng. Rất nhiều ngày không nghe thấy tiếng chiêm chiếp tuyệt vời như thế, Đại Bảo nằm ở trên giường nghe được rất là vui vẻ.
Trần A Phúc nhìn sắc mặt Đại Bảo tốt hơn một chút, mới nhẹ nói: "Đại Bảo, mẫu thân thương lượng với con một chuyện."
"Chuyện gì?" Đại Bảo hỏi.
Trần A Phúc kéo cậu vào trong lòng nói: "Ngày mai, Sở đại thúc và gia gia hắn, mẫu thân, tam thẩm, còn có Yên Nhi liền muốn đến nhà chúng ta, bọn họ không chỉ riêng gì chúc thọ cho nương, Sở đại thúc còn sẽ ở dưới sự chứng kiến của thân nhân, thu con làm nghĩa tử."
Nàng không dám nói chính là, thời điểm nàng còn ở Trần phủ Định Châu, hộ tịch của nàng liền từ huyện Tam Thanh đến phủ Định Châu, nàng đã không phải là nữ hộ. Cho nên, danh nghĩa của nàng cũng không thể nào có nhi tử. Đồng thời, Trần Đại Bảo cũng lấy danh nghĩa nghĩa tử Sở Lệnh Tuyên thuộc về danh nghĩa Sở Lệnh Tuyên.
Khi đó, Sở Lệnh Tuyên liền cho người mang thư qua cho nàng, nói hắn về Đường Viên thì sẽ thu Đại Bảo làm nghĩa tử. Trong thư hôm nay, hắn lại đặc biệt nói tới chuyện này.
Trần A Phúc không biết rõ đời trước trong chế độ lịch sử hộ tịch có phải nghiêm như thế hay không, dù sao chế độ hộ tịch triều đại này đặc biệt nghiêm khắc.
Nàng thấy Đại Bảo chu môi không lên tiếng, lại nói: "Con xem Sở đại thúc coi trọng con bao nhiêu, hắn sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy để cho con làm con trai của hắn, cho thấy là hắn thích con cỡ nào. Nhi tử ngoan, con chỉ cần dập đầu cho hắn, kính chén trà, về sau gọi hắn phụ thân là được, gì khác đều không có thay đổi. Con vẫn sinh hoạt chung một chỗ cùng mẫu thân như cũ, cũng vẫn là nhi tử nương thương yêu nhất. Còn có, Yên Nhi muội muội cũng sẽ hành lễ cho con, gọi con là ca ca, nàng lại cũng sẽ không gọi đại danh của con."
Đại Bảo hiển nhiên đối với câu nói sau cùng lại cảm thấy hứng thú, hỏi: "Yên Nhi muội muội về sau đều chỉ gọi con là ca ca, mà không gọi Đại Bảo nữa?"
Trần A Phúc gật đầu nói: "Ừ, đúng nha. Con là ca ca, còn chuẩn bị lễ ra mắt cho muội muội."
Đại Bảo bỗng chốc ngồi dậy, khẩn trương nói: "Vậy phải làm sao, con tặng Yên Nhi muội muội lễ gì đây? Lễ vật quá kém, con làm ca ca là không bản lĩnh."
Trần A Phúc cười nó: "Yên tâm, nương giúp con chuẩn bị tốt rồi, là một cái đồ trang sức Tiểu Ngưu xinh đẹp."
Đồ trang sức là kẹp tóc Trần A Phúc chiếu theo đời trước mà làm. Kẹp tóc là bạc, dùng sợi tơ màu đỏ quấn một vòng, trên mặt may một cái Tiểu Bố Nghệ Sử Nô gấp nhiều lần. Cái kẹp tóc này đã sớm làm xong, còn chưa tặng ra ngoài, lần này vừa vặn để Đại Bảo làm lễ vật.
Đại Bảo nghe cũng không yên tâm, còn cần phải xem một chút. Trần A Phúc đứng dậy đưa cho cậu xem, cậu thấy xác thực xinh đẹp lại tinh xảo, liền gật đầu đồng ý. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc liền rời giường tiến vào phòng bếp dẫn Tằng thẩm cùng Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt bận rộn. Điểm tâm xong, La Đại Nương và Ngụy thị cũng tới hỗ trợ.
Đại khái giờ Tị, Trần A Phúc làm xong hết việc mình cần làm, liền vào phòng ngủ đổi một bộ bối tử màu đỏ nhạt bằng lụa thêu hoa, váy dài màu đỏ bạc, trên đầu còn mang một cây trâm ngọc bích, vài đóa quyên hoa, không khí vui mừng lại không mất thanh tú.
Lại thay bộ trường sam xa tanh nhỏ màu đỏ thẫm thêu hoa quá gối cho Đại Bảo, trung quần màu xanh nhạt, ở trên trùng thiên pháo còn cài một tiểu hồng lăng. Tiểu shota xinh đẹp không nói nên lời, Trần A Phúc lại nâng khuôn mặt cậu lên hôn vài cái, cười nói: "Nhi tử của ta thật sự là một tiểu hậu sinh tuấn tú."
Đại Bảo nhếch miệng lên vui mừng, hỏi: "Mẫu thân, là con tuấn tú hay là Sở đại thúc tuấn tú?"
Trần A Phúc cười nói: "Đương nhiên là con ta tuấn tú. Nhưng mà, lời nói này chúng ta biết rõ trong lòng là được, đừng nói ra ngoài."
Hai người mới vừa thu xếpxong, liền nghe phòng ngoài truyền tới tiếng náo nhiệt, là người Sở gia đến. Trần A Phúc vội vàng dắt Đại Bảo đi ra ngoài đón, làm nàng giật mình là, cái người kia cũng tới rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]