Không thích nữ sắc, bốn chữ này dùng được có một ít đùa cợt. Trần A Phúc cúi đầu nhắm mắt, nhìn mũi chân mình.
Thất hoàng tử Lý Trạch Ấn mở miệng nói: "Sở tướng quân, vị tiểu nương tử bên cạnh ngươi bản vương thật là thích, hy vọng Sở tướng quân có thể bỏ những thứ yêu thích. Yên tâm, bản vương sẽ không để cho ngươi thua thiệt, sẽ đưa lại bốn mỹ nhân tuyệt sắc cho ngươi."
Sở Lệnh Tuyên trầm mặt, ôm quyền hắng giọng nói: "Thụy Vương Gia thỉnh nói cẩn thận. Nàng là thê tử chưa cưới Sở mỗ, không phải để người khác khi dễ như thế."
Lời nói nói này khiến Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử đều sững sờ. Nhị hoàng tử cười, nói: "Thê tử chưa cưới! Lời này từ đâu nói đến?" Lại chỉ Trần A Phúc nói: "Ngươi tới nói, ngươi họ gì tên chi, là quan hệ thế nào với Sở tướng quân."
Trần A Phúc cúi đầu cong cong đầu gối, nhẹ nói: "Tiểu nữ Trần A Phúc, là vị hôn thê Sở đại nhân."
Nhị hoàng tử nghe vậy, vẫn không quá tin tưởng. Rồi nói với Sở Lệnh Tuyên: "Trước khi đến Định Châu, bổn điện hạ còn gặp mặt cùng Vinh Chiêu, đặc biệt hỏi ngươi đính hôn chưa. Nghĩ tới chúng ta đều là thân thích, nếu như Sở tướng quân đính hôn, bổn điện hạ cũng sẽ tặng lễ chúc mừng. Nhưng mà, Vinh Chiêu nói ngươi cũng chưa đính hôn, hiện tại như thế nào đột nhiên toát ra một vị hôn thê? Cũng không thể mẫu thân ngươi còn không biết, ngươi liền tự mình đính hôn đi. Kết thân cưới vợ chạy làm thiếp, ngươi còn có thể nói nàng là ngươi thê tử sao?"
Trong lòng Trần A Phúc trầm xuống, không biết Sở Lệnh Tuyên sẽ trả lời như thế nào. Để cho nàng làm thiếp, trừ phi nàng chết.
Sở Lệnh Tuyên nói: "Nhị điện hạ hiểu lầm, ta và Trần cô nương cũng không phải là lén lút đính hôn. Phụ thân Trần cô nương là Trần Thế Anh đại nhân gả cho ta." Nói xong từ bên hông gỡ xuống một cái ngọc bội nâng niu trong tay, tiếp tục nói: "Đây là biểu lễ Trần đại nhân cho ta. Còn có, mẫu thân thân sinh của ta, nàng mặc dù đã xuất gia làm ni, mặc kệ thế sự. Nhưng chuyện này ta còn là đặc biệt đi trong am nói với bà, bà còn đưa một kiện áo choàng Phù Điệp trước kia của bà cho Trần cô nương. Ta cũng viết thư trưng cầu ý kiến tổ phụ của ta, lão nhân gia ông hồi âm đồng ý hôn sự của chúng ta, nhưng không nói cho Vinh Chiêu công chúa và cha ta, thì ta lại không được biết. Lão nhân gia ông cùng tam thẩm của ta ngày mai sẽ tới Định Châu, chính là bởi vì chuyện này mà đến. Cho nên nói, hôn sự chúng ta là đi qua trưởng bối định ra, cũng không phải là tự mình đính hôn. Nàng, là vị hôn thê của ta không có sai."
Nhị hoàng tử cực kỳ khó chịu Sở Lệnh Tuyên còn dám chuyển mẹ đẻ hắn ra, nhưng ba chữ Trần Thế Anh này lại hấp dẫn hắn. Nhếch khóe miệng nói: "Nàng là khuê nữ Trần đại nhân?"
"Phải." Sở Lệnh Tuyên đáp.
Nhị hoàng tử nói với Trần A Phúc: "Trần cô nương ngẩng đầu."
Trần A Phúc ngẩng đầu lên.
Nhị hoàng tử vừa nhìn, xác thực có tám phần giống như Trần Thế Anh. Nói: "Ngược lại là một tiểu nương tử xinh đẹp, nếu như thật là Trần đại nhân. Không trách được thất hoàng đệ sốt ruột đến cửa đòi người như thế." Thấy Sở Lệnh Tuyên trừng tròng mắt muốn nói chuyện, lại vội vàng nói: "Là bổn điện hạ nói sai, Sở tướng quân không nên tức giận. Chỉ là, Trần cô nương gặp phải chuyện phiền toái nên về nhà mình mới đúng, vì sao lại là tơi cửa vị hôn phu. Ha ha, Sở tướng quân, vị tiểu vị hôn thê này của ngươi có phải vô cùng lỗ mãng hay không?" ChieuNinh:{|}
[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên đang muốn thanh minh, chỉ thấy Sở Hoài vào cửa bẩm báo, nói Trần Thế Anh đại nhân tới, đang ở bên ngoài phòng.
Sở Lệnh Tuyên ngẩn người, sau khi hắn biết được chuyện này liền phái người đưa tin cho Trần Thế Anh, để hắn có chuẩn bị tâm lý, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đích thân chạy tới nơi này. Hắn có thể tới, đương nhiên tốt nhất. Liền ôm quyền nói: "Trần đại nhân đến rồi, có một số việc, ông ấy lại có quyền lên tiếng hơn hạ quan."
Nhị hoàng tử nói: "Thỉnh Trần đại nhân vào đi."
Trần Thế Anh sau khi đi vào, ôm quyền thi lễ nói: "Hạ quan tham kiến Nhị điện hạ, tham kiến Thụy Vương Gia."
Nhị hoàng tử chỉ Trần A Phúc hỏi: "Trần đại nhân, tiểu nương tử này là lệnh thiên kim?"
Trần Thế Anh ngẩng đầu nhìn Trần A Phúc một cái, ôm quyền nói: "Dạ, đúng là tiểu nữ A Phúc."
Thất hoàng tử lại hỏi: "Nghe Sở tướng quân nói, ngươi đã hứa gả nàng cho Sở tướng quân?"
Trần Thế Anh nói: "Dạ, hạ quan vốn ưa thích tính tình Sở tướng quân, cho nên gả ái nữ A Phúc cho hắn."
Nhị hoàng tử cười lạnh nói: "Trần đại nhân, gia phong ở chỗ của của ngươi đáng lo nha. Một hoa cúc khuê nữ, thế nhưng tự mình chạy tới trong nhà vị hôn phu, ngây ngốc đến cảnh tối lửa tắt đèn còn không quay về, thật là đồi phong bại tục."
Sở Lệnh Tuyên nghe hắn phá hủy Trần A Phúc như vậy, không chịu được nữa. Hắng giọng nói: "Nhị điện hạ, ngươi không thể nói Trần cô nương như thế. Nàng vì hoảng hốt chạy bừa, đó cũng là bị bất đắc dĩ. Nếu như nàng rời khỏi Tham tướng phủ ta trước, chỉ sợ đã không thể tốt đẹp mà đứng ở chỗ này đáp lời rồi."
Nhị hoàng tử nói: "Nàng đại khái có thể về nhà Trần phủ của mình, lại chạy tới nơi này làm chi?" ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần Thế Anh lau lau mồ hôi, lại thương tiếc nhìn Trần A Phúc một cái, nói: "Bẩm điện hạ, bẩm vương gia, A Phúc là một cô nương tốt, nàng làm như thế, bởi vì sai lầm ở ta. Bởi vì, nàng lớn như vậy còn chưa trở lại Trần phủ, chưa trở lại nhà của chính nàng." Nói đến phần sau, thanh âm đều có chút nghẹn ngào.
Lời này khiến Nhị hoàng tử cùng thất hoàng tử đều không hiểu, trăm miệng một lời hỏi: "Trần đại nhân là ý tứ gì?"
Trần Thế Anh lại lau lau mồ hôi trên trán, ôm quyền nói: "Hạ quan xấu hổ, bởi vì nàng là con gái riêng của hạ quan. Hạ quan đón nàng đến Định Châu, đang chuẩn bị đón vào phủ, để cho nàng nhận tổ quy tông, ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Nhưng mà, hiện tại hạ quan chính là đến đón nàng về nhà, nàng không thể tiếp tục ngây ngốc ở lại chỗ này. Cho nên, A Phúc là khuê nữ ngoan dịu dàng hiền thục, Nhị điện hạ không thể nói nàng như vậy."
Nhị hoàng tử không nghĩ tới sẽ là dạng này. Hắn lắc đầu cười to nói: "Vị Trần cô nương này không chỉ là nữ nhi Tri phủ, con là con gái riêng Tri phủ. Sở tướng quân sinh ra ở Hầu phủ, là thế tử Vĩnh An Hầu, hiện tại là Tham tướng từ tam phẩm, lại muốn cưới nàng làm thê! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Sở tướng quân từ khi tiên phu nhân mất đi cũng vẫn luôn chưa đón dâu, thì ra là thích tiểu mỹ nhân. Chậc chậc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thật đỉnh. Tin tưởng đoạn nhân duyên này, nhất định sẽ trở thành câu chuyện hiếm có mọi người ca tụng triều đại này."
Thất hoàng tử cũng vui vẻ, mặc dù hắn cực không bỏ được này mỹ nhân, nhưng hắn biết rõ mình khẳng định là không muốn được. Nói: "Bản vương mới biết được, thì ra Sở tướng quân vẫn là một người si tình. Bội phục, bội phục."
Sở Lệnh Tuyên nghiêm nghị nói: "Ở trong mắt Sở mỗ, Trần cô nương không chỉ có xinh đẹp, còn thông tuệ, hiền thục. Sở Lệnh Tuyên ta có thể lấy nàng làm thê, là việc may mắn nhất kiếp này."
Nhị hoàng tử vui mừng nửa ngày, còn nói: "Không sai, vì thành toàn Sở tướng quân cuồng dại, bổn điện hạ cũng nguyện ý làm chứng cho đoạn lương duyên này." Lại nhíu mày nói với Trần Thế Anh: "Trần đại nhân tuấn tú độc nhất vô nhị, lại tài trí hơn người, bị tiểu nương tử thích, cũng thuộc về bình thường. Nhưng mà, người ta đã có khuê nữ của ngươi, vẫn nên đón vào trong phủ an trí thỏa đáng mới tốt. Cũng không thể để Trần cô nương mang danh con gái riêng gả cho Sở tướng quân, Sở thế tử đi? Mặc kệ như thế nào, Sở tướng quân vẫn là con riêng hoàng muội của ta."