Trần A Phúc biết rõ hôm nay Sở tiểu cô nương nhất định sẽ khổ sở, cho nên không để Kim Yến Tử ra cửa. Kim Yến Tử treo ở trên cánh tay Trần A Phúc, dùng thanh âm ôn nhu nhất chít chít hát ca nhi.
Tiếng hát hấp dẫn Sở Hàm Yên thoát ra từ trong cảm xúc nỗi buồn ly biệt biệt ly, xuyên thấu qua mành lệ nhìn thấy Kim Yến Tử câu khóe miệng cong cong, còn chớp chớp mắt đậu xanh với bé, bé con lại cũng rưng rưng cười rộ lên: "Điểu điểu cười, Kim Bảo cười."
Trần A Phúc lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé, cười nói: "Đúng nha. Tỷ muội còn có Kim Bảo bồi rồi, sẽ không tịch mịch. Nhoáng một cái đến buổi chiều, Đại Bảo sẽ trở lại."
Mặc dù hiện tại chỉ còn lại một đệ tử chính thức, nhưng còn có vài học sinh dự thính, lại có động vật gia cho đủ số, cho nên Trần A Phúc cũng không giảm bớt chương trình học.
Nhưng mà, tâm tình tiểu cô nương lúc nào cũng không quá cao, đợi đến cuối giờ Thân buổi chiều Đại Bảo trở về, con bé mới thật sự vui vẻ.
Khuya hôm nay bắt đầu, A Lộc nên trở về Lộc Viên nghỉ ngơi, Đại Bảo lại ngủ đến trên giường La Hán thượng phòng. Nếu như ấn theo tâm tư của Trần A Phúc, tiểu hài tử như thế, nên ngủ trên một cái giường nhỏ đặt ở trong phòng, đặc biệt cho Đại Bảo ngủ. Nhưng người cổ đại chú ý, bọn họ dù sao không phải là thân huynh muội, vẫn phải là phân phòng mới tốt.
Trước khi ngủ, Trần A Phúc ngồi ở trên giường, một tay ôm một đứa kể chuyện xưa cho bọn họ, Yên Nhi sẽ ngủ trước, sau đó lại để cho nha đầu ôm Đại Bảo còn buồn ngủ đi ngủ.
Trần A Phúc đứng lên lại đi thư phòng nhỏ bận rộn, nàng muốn vẽ mấy quyển "Tranh liên hoàn".
Chớp mắt một cái hơn nửa tháng qua đi, Trần A Phúc và Tằng Lão Đầu cùng nhau dục ra mầm dưa hấu, lại để cho đứa ở đưa mầm giống đi năm mẫu dưa hấu vườn phía bắc giữa Lộc Viên, Phúc Viên phân nửa, cùng với phân nửa trong Lộc Viên. Mà mầm dưa hấu tám mươi mẫu đất Vượng Sơn thôn Trần A Phúc chỉ cung cấp mầm mống ngâm xong, lượng ươm giống quá lớn, do Tiết Đại Quý cầm mầm mống đi giao cho Lâm lão đầu, để tá điền chỗ đó ươm giống.
Trần A Phúc và Trần Danh thuê hai đứa ở, chuyên môn chăm sóc dưa hấu cùng với ba mẫu tiểu mạch bên nhà Trần Danh. Bởi vì chuyện Hồ thị mà Trần Nghiệp cũng bị dọa hỏng, thể cốt vẫn luôn không tốt, Trần Danh cũng ngại lại nhượng đại phòng trồng ba mẫu đất kia trong nhà. Chỉ là bây giờ sắp thu hoạch, mặc dù thời gian sau này để đứa ở làm lấy, nhưng vẫn đáp ứng thu lúa mạch cho đại phòng nhiều lương thực như cũ.
Chạng vạng ngày hai mươi chín tháng ba, gió xuân ấm áp, ráng màu đầy trời, từng áng mây hồng sáng lạn vô cùng.
Trần A Phúc ngồi ở trước bồn hoa cẩn thận cắt cành. Trong nhà trồng mười mấy chậu hoa hồng, bởi vì Trần A Phúc tưới "Yến phân", mọc vô cùng tốt, đóa lớn diễm lệ, hương thơm nồng nặc.
Nàng cắt xuống vài cành hoa hồng phấn, màu đỏ, màu vàng, nụ hoa vừa mới mở ra, bao lấy đoá hoa, non nớt như nắm tay tiểu hài nhi. Cái thế giới này chưa đầy một ngày, lá trên nhánh hoa có hơi nhiều, thế này cắm ở trong bình mới đẹp mắt.
Yên Nhi ngồi ở một bên xem, cong ngón tay muốn cầm lại sợ đâm tay, thật là có chút rối rắm.
Đại Bảo thì ở trong sân chơi đùa với Truy Phong cùng Thất Thất, Hôi Hôi, Gấm nhi. Gấm nhi chính là Thập Cẩm Tước, bởi vì có Kim Yến Tử ở đây, cũng thường xuyên thả nó ra, buổi tối lại đóng nó vào trong chuồng.
Hôm nay trong sân phá lệ náo nhiệt, Kim Yến Tử lại đưa nhóm tiểu đệ tiểu muội của nó đến, trên nóc nhà, đứng rất nhiều rậm rạp chằng chịt trên nhánh cây, kêu ríu ra ríu rít.
Sở Lệnh Tuyên gõ cửa sân, chứng kiến chính là cảnh tượng vừa xinh đẹp ấm áp lại bừng bừng sinh cơ như vậy.
Sở Hàm Yên nhìn thấy phụ thân trở về, cao hứng đứng dậy lao tới hắn, trong miệng hô: "Phụ thân, phụ thân, thật lâu cha không có về nhà, tỷ muội nhớ cha đều muốn khóc." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nàng mặc một thân váy ngắn nhỏ màu xuân phương, như con chim bói cá, nhẹ nhàng mà khoan khoái, nhào vào trong lòng Sở Lệnh Tuyên.
Sở Lệnh Tuyên cao hứng đến tiếng cười đều lớn vài phần, ôm con bé dậy nói: "Khuê nữ đừngkhóc, phụ thân vừa xong công việc, liền vội vã tới thăm con."
Sở Hàm Yên ôm cổ hắn hôn hai cái, Sở Lệnh Tuyên đã thành thói quen khuê nữ thân mật, cũng cười hôn lại hai cái.
Đại Bảo thấy, cũng đi tới cho thi lễ hắn nói: "Sở đại thúc khỏe."
Sở Lệnh Tuyên một tay ôm Sở Hàm Yên, một tay với tới cậu. Đại Bảo vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé tới, tay lớn ấm áp dày đặc bao bọc bàn tay nhỏ bé của cậu, cảm thụ rất không giống nhau. Cậu, thích loại cảm thụ này.
Thất Thất và Hôi Hôi cũng chảo hỏi Sở Lệnh Tuyên, chỉ là một đứa gọi "Phụ thân", một đứa gọi "Đại thúc", chọc hắn lại vui vẻ một trận.
Trần A Phúc đứng lên khom gối cười nói: "Sở đại nhân trở về rồi."
Sở Lệnh Tuyên đi đến trước mặt nàng rồi đứng lại. Hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, đầu tóc nhánh ướt sũng, mới vừa tắm rửa gội đầu xong còn vương mùi thơm ngát đặc biệt nồng đậm. Hơn nữa khóe môi vui vẻ, ở trong hào quang bao phủ, tỏ ra nhu hòa mà ấm áp.
Hắn cười nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến, vất vả A Phúc cô nương." Dừng một chút, lại nói: "Ực, ta còn chưa ăn cơm, đói rồi."
"A... A, Sở đại nhân muốn ăn cái gì? Ta liền đi làm." Trần A Phúc nói.
Sở Lệnh Tuyên còn chưa nói lời nào, Đại Bảo liền giành nói trước: "Khuya hôm nay chúng ta ăn mì vằn thắn nước cốt gà, ăn cực ngon."
Nói lời này được Sở tiểu cô nương ủng hộ, con bé cũng gật đầu nói: "Phụ thân, di di gói mì vằn thắn thơm quá."
Trần A Phúc kêu Tằng thẩm đi phòng bếp bận rộn. Cũng may còn thừa lại một ít thịt, đây là giữ lại ngày mai gói bánh bao. Thế giới này không có tủ lạnh, trừ thịt muối ra, bình thường sẽ không mua thịt dư thừa để đó.
Trong nồi còn có canh gà, lại để cho Xuân Nguyệt đi hậu viện Lộc Viên nhổ vài gốc hành thơm.
Phúc Viên không có chỗ trồng rau, đất trồng rau hậu viện Lộc Viên gần như đều trồng dưa hấu, chỉ giữ lại một ít luống trồng hành thơm, bọn họ dùng bữa thì đi hái ở đất trồng rau cửa thôn. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Không qua bao lâu, một chén lớn mì vằn thắn nước cốt gà đã làm xong, lại vẩy lên hành lá cắt nhỏ, mùi thơm truyền thật xa.
Sở Lệnh Tuyên đã ngồi vào chỗ của mình ở trước bàn nhà ăn, hai đứa bé cũng ngồi với hắn.
Trần A Phúc đi đến bên cạnh Sở Lệnh Tuyên, bưng khay mì vằn thắn để ở trước mặt hắn, cười nói: "Sở đại nhân mời."
Cho dù mì vằn thắn mùi thơm nồng đậm, Sở Lệnh Tuyên vẫn phân biệt ra được cỗ mùi thơm đặc thù như có như không trên người Trần A Phúc, đây là hắn sau nhiều lần tiếp xúc Trần A Phúc mới cảm giác được. Mùi thơm mặc dù nhạt đến không thể ngửi thấy, lại tốt đẹp mà thanh u, đều dễ ngửi hơn hương thơm đóa hoa thơm nhất hoặc là hương lộ. Hắn đã hai mươi mấy ngày không ngưi thấy được cỗ mùi thơm này, nhớ đến lợi hại. Hắn vừa mới hít sâu một hơi, nàng bỏ chén xuống liền rời đi, cỗ mùi thơm kia cũng theo đó tiêu tán.
Bóng hình xinh đẹp màu tím nhạt đã tháo xuống áo dài bông vải nặng nề, tỏ ra càng thêm yểu điệu nhẹ nhàng. Nàng đi trong sân, tiếp tục ngồi ở chỗ kia cắt tỉa cành hoa hồng. Lúc này ánh nắng chiều càng thêm nồng đậm, khiến trên mặt xinh đẹp lệ trắng trong thuần khiết của nàng nhiễm một tầng phấn son, nàng đẹp giống như tiên tử trong nguyệt cung.
Sở Lệnh Tuyên nhìn ngây người.
Một bên Đại Bảo nhắc nhở: "Sở đại thúc, không phải thúc đói sao, sao còn không ăn mì vằn thắn đi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]