Tối ngày hai mươi bốn, Vương thị sau khi chuẩn bị xong đồ cho Trần Danh đi Định Châu, lại cầm một tấm ngân phiếu cho Trần A Phúc, nói là tiền cổ phần gia nhập tửu lâu.
Trần A Phúc không thu, Trần Danh cũng không cho Trần A Phúc thu.
Hắn nói: "Cổ phần viết là tên Trần Danh ta, ta nhận của A Phúc hai trăm năm mươi lượng bạc, đó là khuê nữ của ta hiếu kính ta. Ta dùng những bạc này, tính là thế nào."
Vương thị đỏ mắt lên, nói: "Nếu như quản gia cảm thấy ta không nên thu những bạc này, ta kêu người trả lại cho hắn là được."
Trong lòng Trần Danh vẫn cảm thấy Trần A Phúc không nên khuyên Vương thị nhận lấy bạc này, bởi vì không muốn Vương thị khổ sở, cho nên vẫn luôn không nói rõ. Còn khẩu thị tâm phi khuyên nhủ: "Ta cũng không phải là nói bà. Bà cứ coi bạc này là đồ cưới, giữ lại cho mình tiêu. Ta có khuê nữ hiếu kính, đủ rồi."
Vương thị nói: "Cuộc sống của ta không còn gì đơn giản hơn, làm gì dùng được số tiền kia?"
Trần A Phúc khuyên nhủ: "Nương, cha con không muốn xài thì thôi. Bạc này về sau nương có thể mua sản nghiệp, tương lai để cho đệ đệ, đồ cưới của mẫu thân vốn chính là truyền cho nhi tử."
Vương thị không còn cách nào, chỉ đành phải cất ngân phiếu lại. Thấy Trần Danh đi ra ngoài, lại nhắc tới cùng Trần A Phúc: "Nương vẫn cảm thấy không nên thu tiền này. Nương không có chổ xài, cha con lại không muốn dùng, nói không chừng trong lòng còn trách nương."
Trần A Phúc nói nhỏ: "Nếu như nương không thu khoản tiền này, cái người kia thấy thẹn với người, không có việc gì liền muốn đền bù thua thiệt, còn không biết phải làm ra những chuyện gì. Nếu như vậy, cha sẽ càng mất hứng."
Nàng không thể nói ra khỏi miệng là, phàm không có được đều là tốt nhất, huống chi còn có một chút nền tảng tình cảm. Mặc dù Trần Thế Anh nếu thật cùng một chỗ với Vương thị, hai người không thể là thích hợp nhất, cũng không thấy được tình cảm có thể liên tục ngọt ngào mãi.
Nhưng hai người là ở thời điểm tình cảm tốt nhất bởi vì có người ngang ngược can thiệp, mới chia tay, Vương thị chịu rất nhiều khổ, còn ngậm khuất nhục vì hắn sinh hạ nữ nhi... Không thể phủ nhận, Vương thị đã thành nốt ruồi chu sa trong lòng Trần Thế Anh.
Trần Thế Anh khẳng định không bỏ được Vương thị, hy vọng bà có thể trải qua cuộc sống tốt lành, hy vọng mình có thể có chỗ đền bù tổn thất. Nếu như Vương thị cự tuyệt, Trần Thế Anh lại sẽ nhớ mãi không quên, sẽ nghĩ cách bổ sung thua thiệt, vậy thì sốt ruột rồi. Tạo thành rung chuyển cho hai gia đình, cuối cùng bị thương tổn vẫn là Vương thị.
Nhận bạc, lừa mình dối người làm một đôi ngụy tỷ đệ, xa chúc hạnh phúc cho nhau là tốt rồi...
Vương thị ngồi ở bên cửa sổ, nhìn qua hai ngón tay màu xanh nhạt, than ngắn thở dài một trận. Có lẽ, bà lại nghĩ tới chuyện gì đã qua đi.
Trần A Phúc cảm thấy, mình ở giữa xía vào hai người bọn họ, làm chủ để Vương thị nhận lấy khoản tiền kia vẫn là đối phó. Mọi việc nhấc tới tiền, tất nhiên không thể thuần túy nữa. Đặc biệt là tình cảm tốt đẹp, nhấc tới tiền, thì trở nên tầm thường.
Nên để cho giữa hai bọn họ thật nhiều thế tục, ít chút chấp niệm.
Người vốn là sinh sống ở trong tục thế, thế tục chân thật hơn ánh trăng sáng ngoài phía trước cửa sổ nhiều. Ánh trăng kia sáng xinh đẹp tinh khiết, làm hại bao nhiêu văn nhân mặc khách, nam nữ có tình bị lâm vào thương xuân buồn thu. Nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy ưu thương hoài niệm, thật ra không có tác dụng gì lớn.
Trần A Phúc không thích nhất chính là Lục cặn bã trong lịch sử đời trước, nghe theo mẫu mệnh hưu biểu muội Đường Uyển cũng thôi, từ đó mỗi người tự bảo trọng. Nhưng hắn càng muốn viết cho nàng một bài "Trâm đầu phượng", khiến cho Đường Uyển buồn bực không vui, không đến nửa năm thì chết.
Hắn thật sự có phần tình kia, vì cái gì không giấu ở trong lòng, để biểu muội qua ngày tốt lành chứ? ... Sáng sớm ngày hai mươi lăm, Trần Danh cùng La quản sự, một nhà đại phòng ngồi một chiếc xe ngựa Đường Viên cùng một chiếc xe bò Trần gia đi phủ Định Châu.
Tằng Song cũng đi cùng Trần Danh, bởi vì lúc trước hắn là Nhị quản sự chuyện phòng bên ngoài phủ Tham tướng, có quen thật nhiều người cùng quan hệ nhất định, sẽ mời chào làm ăn nhất định giúp tửu lâu.
Trần A Phúc thỉnh La quản sự mang đến hai bộ quần áo cùng một ít con rối cho thêu phường Nghê Thường do Vương thị và Cao thị làm, còn có bốn mươi giá áo. Cũng chuyển cáo La chưởng quỹ, nàng trước mắt quá bận rộn, tạm thời không nghĩ lại thiết kế và may xiêm y đồ trang sức.
Vương thị có nhiều bạc như vậy, ruộng đất cũng lập tức có thu hoạch, không cần phải làm công việc kiếm tiền nữa. Cho đại phòng một thành cỗ phần, cũng không cần phải giúp Cao thị nhận việc nữa.
Những giá áo hiện đại nhẹ nhàng lại ít chiếm diện tích, xem như nàng tặng cho La chưởng quỹ.
Tiễn bọn họ đi, Trần A Phúc trước đi Phúc Viên tham quan một phen. Xanh hoá đã làm tốt, gia cụ cũng chuyển vào, mấy ngày nay Tằng thẩm nhi đều dẫn Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt vội vàng chùi rửa gia cụ, dán cửa sổ và công việc khác, hiện tại chỉ còn chút việc cuối cùng ở khu vui chơi thiếu nhi là kết thúc công việc. Hơn nữa, Tiết Đại Quý và Sở Tiểu Ngưu buổi tối đã đến bên này ở.
Trần A Phúc sớm đã định ra ngày hai mươi chín tháng này sẽ dọn nhà, ngày này là ngày tốt, Trần Danh cũng đáp ứng sẽ chạy về.
Tằng Lão Đầu là dẫn Giả Sơn đang khai khẩn nửa mẫu đất giữa Lộc Viên cùng Phúc Viên. Bên này, còn có một phần nhỏ đằng sau Lộc Viên, Trần A Phúc đều chuẩn bị lợi dụng trồng dưa hấu. Bởi vì dưa hấu tốt nhất không cần luân canh, năm nay trồng dưa hấu, mai kia sẽ trồng rau.
Nàng đã pha loãng phân yến ở trong nước, cho người tưới vào năm mẫu chuẩn bị trồng dưa hấu. Còn lưu lại một chút, chuẩn bị tưới hai khối nhỏ này.
Tham quan xong, lại đề xuất một ít ý kiến, mới dẫn Đại Bảo đi Đường Viên.
Buổi tối, chờ Đại Bảo ngủ rồi, Trần A Phúc liền vào không gian. Bởi vì, vừa qua giờ tý hôm nay, Kim Yến Tử có thể ra không gian rồi.
Nàng vừa vào không gian, đã nhìn thấy Kim Yến Tử gống như uống thuốc kích thích, vây quanh Yến Trầm Hương dạo qua một vòng lại một vòng, căn bản chẳng quan tâm chào hỏi nàng. Nàng vốn muốn bồi nó vượt qua thời khắc kích động lòng người nhất này, thấy nó không an tĩnh được, thì lại ra không gian đi lên giường ngủ.
Trần A Phúc ngủ được say sưa, đột nhiên cảm giác có người đang nhẹ nhàng cào mặt nàng. Nàng giật mình bỗng chốc tỉnh táo lại, trong mông lung, trông thấy Kim Yến Tử đang đứng ở bên gối dùng cánh nhẹ nhàng cào mặt nàng, khóe miệng xách lên cao cao, con mắt cười đến híp lại.
Nàng cao hứng bật ngồi dậy, nâng niu nó trong lòng bàn tay nhẹ nói: "Kim Bảo nhi, chúc mừng con, cuối cùng con đi ra gặp mặt trời rồi."
Kim Yến Tử cao hứng chít chít cười nói: "Đúng nha. Con đi dạo trong cánh rừng trước, trở về lại chơi cùng thối Đại Bảo và Yên Nhi muội muội."
Nói xong, liền bay tới cửa dùng miệng mở, trực tiếp bay đi nam phòng. Lập tức, nam phòng một mảnh náo nhiệt, Thất Thất và Hôi Hôi kêu to "Kim Bảo Kim Bảo", Truy Phong cũng gào thét lên. Tiếp theo, chúng nó cùng nhau từ cửa sổ bay ra nam phòng, Truy Phong cũng nhảy ra ngoài.
Vào trong viện, Kim Yến Tử còn săn sóc mở cửa viện ra cho Truy Phong, sau đó ba chim một cẩu chạy hướng tây. Vượng Tài nghe được động tĩnh, cũng kêu gào. Chờ Tằng Lão Đầu nghe thấy đi ra cửa phòng, Trần A Phúc đã đóng cửa lại. Trần Danh và Vương thị cũng bị đánh thức, hỏi: "Sao vậy?" (không hiểu sao còn có Trần Danh ở đây)
Trần A Phúc vội nói: "Không có gì. Không biết tại sao, Thất Thất và Hôi Hôi cùng Truy Phong, hơn nửa đêm chạy ra ngoài chơi."
Trở về phòng trông thấy Đại Bảo thế nhưng không bị đánh thức, đang ngủ say.
Trần A Phúc nằm ở trên giường không ngủ được, có Kim Yến Tử, cuộc sống sẽ càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]