Chương trước
Chương sau
Mười lăm tháng giêng, Trần A Phúc bệnh liền triệt để khỏi hẳn. Vì che giấu tai mắt người khác, nàng vẫn giả bộ bệnh khó chịu ở trong phòng không ra. Lại kéo thêm năm ngày sau, ngày hai mươi, nàng cuối cùng ra cửa, đi thượng phòng ăn điểm tâm.

Người một nhà nhìn thấy Trần A Phúc đều vô cùng cao hứng. Đặc biệt là Trần Danh, kể từ khi nàng ngã bệnh liền chưa từng thấy được nàng, không khỏi khuyên nàng ăn nhiều một chút. Đại Bảo lại làm nũng, ăn cơm đều muốn ngồi ở trên người Trần A Phúc, càng không ngừng hàm nước mắt kêu "mẫu thân".

A Lộc ở một bên cười nhạo cậu: "Vẫn là bé trai, nào có làm nũng cùng nương dạng này."

Nếu là bình thường, Đại Bảo sẽ ngượng ngùng. Nhưng hôm nay, cậu chính là mặc kệ, còn mím miệng nói: "Là mẫu thân của con, là mẫu thân của con."

A Lộc cười nói: "Biết là mẫu thân của con, chúng ta lại sẽ không cướp của con."

Ngay cả Truy Phong, Vượng Tài cùng Thất Thất, Hôi Hôi đều đặc biệt nhiệt tình, vây quanh nàng gọi không ngừng.

Tâm tình Trần A Phúc tốt đến mù mịt.

Lại nói cùng Vương thị chuyện Vô Trí đại sư nói cữu cữu Vương Thành khả năng còn sống, Sở Lệnh Tuyên đã đáp ứng viết thư đi hỏi thăm.

Vương thị nghe xong, cao hứng mà niệm Phật.

Trần Danh còn nói một tin tức khiến người ta cao hứng, có người cáo trạng Triệu Lý chính Triệu gia thôn thịt cá quê nhà, tung tử hành hung, cướp đoạt dân nữ, đã bị bắt giữ. Nếu như tội trạng là thật, chạy không khỏi đại lao mười năm.

Trần A Phúc nghe vậy, một trận hết giận. Lão già kia nối giáo cho giặc, đến lượt báo ứng. Mặc dù chủ mưu còn chưa bị trừng phạt, nhưng trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể làm trái, tự làm bậy là không thể sống, nàng tin tưởng theo cá tính lão phu nhân kia, nhất định sẽ tìm đường chết.

Lại nhắc nhở Trần Danh, lại đưa qua cho Hồ lão ngũ mười lượng bạc hai vò rượu, để hắn chiếu cố nhà mẹ đẻ Vương thị cả một năm. Vận mệnh tiểu cữu cữu Vương Thành thảm như vậy, nguyên hung là Đinh thị.

Sau khi ăn xong, nàng lại tiến vào phòng bếp tự mình làm một chút bánh ngọt hoa mai. Chỉ là Đại Bảo bất cứ lúc nào cũng có xu thế kéo váy nàng cũng bước theo sát nàng, làm cho nàng vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Kém một khắc tới giờ Tị, nàng liền dẫn Đại Bảo, Truy Phong, Vượng Tài, Thất Thất và Hôi Hôi đi Đường Viên. Hiện tại cảnh báo giải trừ, Trần lão phu nhân Triệu thị bị Trần Thế Anh trông chặt, Triệu Lý chính đã bị bắt giam, cho nên Trần A Phúc cũng không cần hộ vệ.

Còn chưa tới Đường Viên, liền nhìn thấy một nhóm người Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Tuyên, lão hầu gia từ cửa bên đi ra, bọn họ đang chuẩn bị đi Lộc Viên. Khi Sở Hàm Yên nhìn thấy Trần A Phúc, đều kích động khóc lên, cất bước nhỏ chân ngắn chạy về phía nàng.

Con bé vừa khóc vừa chạy, trong miệng còn hô: "Di di, di di, tỷ muội... nhớ, di di..."

Trần A Phúc cũng đi nhanh vài bước, ôm Yên Nhi nhào tới vào trong lòng, Yên Nhi ôm cổ nàng khóc đủ, khóc đến Trần A Phúc vừa ngọt ngào lại lòng chua xót. Đại Bảo thấy thế, cũng ôm chân nàng nức nở.

Cái này khiến lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên theo ở phía sau đều bất đắc dĩ cười rộ lên. Lại thì ra chuyện cao hứng cũng có thể khóc thành dạng này!

Mọi người lại quay về phía sau, đi Lộc Viên. Bởi vì lão gia tử và Sở tiểu cô nương có tật xấu cách nồi hương, Trần A Phúc bệnh lại khỏe rồi, bọn họ muốn đi ăn Lộc Viên cơm.
Về Lộc Viên, Trần A Phúc trước dẫn mấy đứa hài tử cùng động vật gia "Luyện võ công".

Thật lâu không luyện võ, hơn nữa giảm áo dài bông vải nặng nề, chỉ mặc áo nhỏ váy nhỏ bông vải hoặc là quần bông, bọn nhỏ nhảy bật được đặc biệt hăng say. Chọc cho tổ tôn Sở gia cùng mọi người tiếng cười không ngừng.

Luyện xong võ công, Sở lão hầu gia cười nói với Trần A Phúc: "Tiểu nha đầu sinh bệnh lâu như vậy, không chỉ Đại Bảo và Yên Nhi gầy, ngay cả lão nhân ta và Tuyên Nhi đều gầy ... Ăn không được thức ăn ngon miệng, đói gầy rồi."

Thở thật mạnh, làm Trần A Phúc sợ hãi kêu lên, còn may lão gia tử lại tròn trở lại. Sở Lệnh Tuyên ngược lại thần sắc như thường, giống như không nghe hiểu lời kia.

Trần A Phúc tiến vào phòng bếp nấu cơm, hai vật nhỏ cũng chẳng ngó ngàng gì tới mà xông vào phòng bếp, một người ôm một chân, dụ dỗ như thế nào cũng không đi ra. Không còn cách nào, chỉ phải để cho bọn nó ngồi ở trên băng ghế nhóm lửa. Băng ghế có chút dài, hai thân thể nhỏ nhét chung ngồi một chỗ, ánh mắt thống nhất theo nàng cử động mà di động.

Hai vật nhỏ này, đều là gánh nặng nhỏ ngọt ngào của nàng.

Trần A Phúc lại bắt đầu công tác lão sư nhà trẻ, khi thì còn sẽ kiêm chức đầu bếp.

Cuộc sống bình tĩnh, năm tháng tĩnh lặng, nhoáng một cái đến trung tuần tháng hai.

Phúc Viên đã xây được quy mô đơn giản, phòng ở đều xây xong, ngày mười hai thượng lương. Ngày đó, lại náo nhiệt một ngày, thỉnh rất nhiều người Hưởng La thôn và Thượng Thủy thôn đến ăn cơm, ngay cả Sở lão gia tử đều nể tình đi dự. Trần A Phúc không ra mặt, do Trần Danh dẫn Đại Bảo chiêu đãi khách nhân.

Bởi vì có đại nhân vật, bọn người một bàn Lý Chính, địa chủ, Hồ lão ngũ, Trần Nghiệp, Hạ bộ khoái kích động giống như sắp khóc rồi.

Gia cụ cùng một chút thiết bị đã sớm làm xong, đợi đến làm tốt trùng tu nội bộ và xanh hoá, sẽ chuyển gia cụ vào phòng, ở trong sân xây một khu vui chơi thiếu nhi, đại khái cuối tháng hai có thể vào ở.

Ngày mười tám lão hầu gia liền muốn lên đường trở lại kinh thành, ông nói trở về chỉ ở mấy ngày rồi trở lại. Ông còn nói ông thích bên này, không nỡ xa Yên Nhi, Đại Bảo, cũng không bỏ được... Trần tiểu nha đầu.

Mấy ngày trước, ông nói với Trần A Phúc cần rất nhiều thứ, bốn mươi cân hoa quế gạo nếp táo và tuyết cầu gạo nếp táo, hai mươi cân bánh bích quy, hai mươi cân bánh ngọt, bốn mươi cân bánh ngọt tơ vàng, mười hộp cải muối, mười hộp rượu nếp than. Đầy đủ vài xe ngựa.

Trần A Phúc nghe mà quất thẳng khóe miệng, cái này có phải công khai hối lộ hay không? Nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị cho ông.

Một ngày trước khi Lão gia tử đi, cũng chính là ngày mười bảy tháng hai, Trần A Phúc đi một chuyến Thập Lí trấn. Chỗ đó có năm trăm mẫu ruộng tốt và một cái thôn trang Trần Thế Anh cho nàng, nàng muốn đi xem một chút, về sau bị tiểu cô nương cuốn lấy thì không dễ ra ngoài.

Trong nhà đã mua một chiếc xe bò, do Tằng Lão Đầu đánh xe, mang Tiết Đại Quý và Tằng Tiểu Thanh cùng đi. Bởi vì Đại Bảo đuổi đường đến khóc, cũng mang cậu và Truy Phong lên xe.

Ruộng ở thôn Vượng Sơn trấn Thập Lí, địa phương ở mặt tây nam Hưởng La thôn không đến mười dặm. Bởi vì thôn kề bên núi xanh lớn, cho nên được gọi là Vượng Sơn thôn.

Vượng Sơn thôn thế nhưng láng giềng cùng Triệu gia thôn, thật sự là quá khéo.

Xe bò đại khái đi gần nửa canh giờ, liền đến. Thôn trang là một cái sân hai cổng, Lâm lão đầu mang nhi tử tức phụ ở nơi này quản lý đất đai.

Lâm lão đầu năm mươi mấy tuổi, dẫn nhi tử tức phụ cùng tôn tử tôn nữ dập đầu cho Trần A Phúc và Đại Bảo.

Trần A Phúc nói: "Lâm lão trượng, Lâm đại thúc, lLâm đại thẩm xin đứng lên."

Tằng Tiểu Thanh lại đưa cho bọn hắn mỗi người một cái hà bao chứa hai viên ngân quả tử.

Cả nhà bọn họ là Trần Thế Anh mua về ở Giang Nam, giúp đỡ Trần gia trông coi nông trang ở Giang Nam.

Bên này là Trần Thế Anh mua ba năm trước đây, bởi vì Lâm lão đầu rất được hắn tín nhiệm, liền an bài đến nơi này.

Trần A Phúc thầm nói, bên này có lẽ là căn cứ địa Trần Thế Anh giám thị Triệu gia. Không trách được trước đó Triệu Lý chính làm chuyện ác Trần Thế Anh đều biết rõ, thì ra hắn sắp xếp nhân thủ nằm vùng Triệu gia thôn từ trước.

Trần A Phúc cũng không sợ một nhà Lâm lão đầu giúp đỡ Trần Thế Anh mà bán mình, bởi vì mấy ngày hôm trước Trần Thế Anh đặc biệt nhờ Sở Lệnh Tuyên mang về cho nàng nô khế cả nhà bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.