Chương trước
Chương sau
Công chúa một khi nhắc nhở, mới nhớ tới nàng ta là tới bái Bồ Tát thỉnh cầu con. Cười khanh khách nói: "A, ta vừa sốt ruột, thế nào lại đã quên, may mắn Sở lang nhắc nhở ta..."

Nàng ta nhìn thấy Sở Hầu gia đã xoay người đi, cũng không nhìn Trần A Phúc một cái nào nữa, đuổi theo cùng đi với Sở Hầu gia. Đám người kia không lâu sau liền biến mất ở khúc quanh hành lang.

Nhìn không thấy những người kia, Trần A Phúc mới cảm giác mình sống lại. Chỉ là hai chân còn có chút run rẩy, trên người cũng ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đại Bảo và A Lộc khóc chạy tới. Bọn họ mới vừa rồi bị hai hộ viện ôm vào trong ngực, không dám để bọn họ đi qua. Hộ viện thấy công chúa đi, mới buông tay buông bọn họ ra.

Trần A Phúc một tay ôm một đứa an ủi: "Không có việc gì, ta không sao. Đi, chúng ta nhanh đi bái Bồ Tát, thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ cậu bình an vô sự."

Nếu công chúa đã bị khuyên đi, nàng vẫn muốn đi bái bái Bồ Tát.

Hai đứa bé nghe, liền lau nước mắt kéo Trần A Phúc đi đến đại điện.

Tiến vào đại điện, bái Bồ Tát, thỉnh cầu Bồ Tát phù hộ cữu cữu tiểu Vương Thành bình an sống sót, tương lai đoàn tụ. Lại phù hộ người một nhà bình an khỏe mạnh, nàng có thể tìm vị hôn phu tốt. Sau đó quyên năm mươi lượng tiền dầu vừng, còn có năm mươi lượng là muốn đi quyên Ảnh Tuyết Am.

Bọn họ mới vừa đi ra đại điện, một người nam nhân bộ dáng hộ vệ đi đến trước mặt Trần A Phúc, nói: "Cô nương nhận biết Trần Trụ Trì?"

Trần A Phúc gật gật đầu, hỏi: "Chuyện gì?"

Người hộ vệ kia xuất ra một cái hà bao nói: "Đây là Hầu gia nhà ta đưa cho Sở đại cô nương, phiền toái cô nương chuyển giao thay."

Thứ này có nên chuyển giao hay không, Trần A Phúc có chút do dự. Nàng nhìn ra được tổ tôn Sở gia hận công chúa, cũng nhìn ra Sở Lệnh Tuyên oán đối với phụ thân của hắn, huống chi trung gian còn kẹp Bụi sư thái. Nhưng vừa rồi Sở Hầu gia lại cứu mình...

Người hộ vệ kia thấy Trần A Phúc do dự, vội la lên: "Cô nương, đây chỉ là một kiện lễ vật nhỏ lễ mừng năm mới Hầu gia nhà ta cho tôn nữ. Phiền toái, ta không có thời gian trì hoãn nhiều."

Trần A Phúc sợ hắn lại dẫn người công chúa trở về, vội vàng nhận lấy hà bao. Nghĩ tới về Đường Viên rồi giao đồ cho Sở Lệnh Tuyên, nhìn hắn xử lý như thế nào đi.

Mấy người ra ngoài, ngồi trên xe ngựa, đi đến Ảnh Tuyết Am.

Xe ngựa tiến vào Ảnh Tuyết Am, Trần A Phúc liên tục khẩn trương mới coi như thật sự trầm tĩnh lại.

Nàng xuống xe ngựa, lại xoay người ôm A Lộc cùng Đại Bảo xuống, đã nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên bước nhanh đi qua. Sở Lệnh Tuyên vẫn liên tục đợi không được bọn họ, đang chuẩn bị đi Linh Ẩn Tự đón người.

Hắn thấy bọn họ trở về, mới yên lòng. Hỏi: "Sao lâu vậy, không có việc gì chứ?"

Trần A Phúc còn chưa nói lời nào, Trần Đại Bảo oa một tiếng khóc lớn lên, chạy tới kéo xiêm y Sở Lệnh Tuyên nói: "Nương con thiếu chút nữa bị công chúa kia đánh, Đại Bảo sợ. Hu hu hu..."

Cậu vừa gào thét, A Lộc cũng lên tiếng khóc lớn. Hai đứa bé bị dọa hỏng, nhưng đều hiểu chuyện không lớn tiếng khóc thút thít ở trong chùa miểu. Hoặc có lẽ bọn họ cũng biết rõ chỗ đó không an toàn, tiếng khóc lớn ngược lại sẽ chọc ra chuyện. Lúc này nhìn thấy người có thể che chở bọn họ, liền đều cất tiếng khóc lớn lên.

Sở Lệnh Tuyên ôm Đại Bảo dậy, gấp gáp hỏi: "Quả thật đụng phải nữ nhân kia? Chuyện gì xảy ra?"

Trần A Phúc ôm chầm A Lộc khóc lớn, nói đơn giản chuyện đã xảy ra.

Sở Lệnh Tuyên cực lực chế trụ tức giận, trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Đáng giận." Lại áy náy nói với Trần A Phúc: "Đều là ta suy tính không chu toàn, sợ người kia nhận ra hộ vệ của ta, chỉ phái hai hộ viện Đường Viên đi theo cô. Bọn họ không hiểu phải bảo vệ người như thế nào, không có năng lực ứng biến tạm thời, hại cô bị kinh hãi."

Hai hộ viện nghe vậy, hù dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng."

Trần A Phúc thấy thế, vội vàng nói: "Cũng không trách bọn họ, là ta để bọn họ che chở hài tử. Huống chi, loại tình huống đó bọn họ cũng bất lực."

Sở Lệnh Tuyên hừ lạnh nói: "Dưới loại tình huống kia, bọn họ liền phải một người đi phía trước điều tra tình huống, một người che chở các ngươi bất cứ lúc nào, tránh cho các ngươi gặp phải những người kia. Ngay cả điểm năng lực xử sự cơ bản nhất này cũng không có, thấy rõ ta không có oan uổng bọn họ." Lại cúi đầu nói với hộ viện đang quỳ: "Lần này là Trần sư phụ cầu tình thay các ngươi, trở về lĩnh hai mươi hèo. Nếu có lần sau nữa, đánh gần chết, trực tiếp phát bán đi."

Hai hộ viện tạ Sở Lệnh Tuyên, lại tạ Trần A Phúc, mới lui xuống.

Bởi vì mình khiến bọn họ chịu liên lụy, Trần A Phúc vô cùng băn khoăn.

Đang nháo, lão hầu gia đã đi tới, hỏi: "Đây là như thế nào?"

Sở Lệnh Tuyên lại đơn giản nói hai câu, mặt lão hầu gia cũng trầm trầm xuống. Nói: "Chuyện này về nhà nói sau, đừng để cho nương con nghe được khiến nó khổ sở."

Sở Lệnh Tuyên gật đầu, an ủi xong hai đứa bé, lại để cho bọn họ không cần nhắc tới chuyện này ở trước mặt Trần Trụ Trì. Hắn bồi ba người Trần A Phúc đi đại điện bái Bồ Tát, lại quyên năm mươi lượng tiền dầu vừng, mới cùng nhau đi đến thiện phòng của Bụi đằng sau am ni cô.

Ảnh Tuyết Am không tính lớn, bố cục tương đối chặt chẽ.

Qua ba đại điện, đi qua một cái cầu đá, chính là một biển hoa. Lúc này đúng là thời khắc hoa mai rực rỡ, mấy trăm gốc cây hoa mai nở rộ đua sắc, cảnh tượng có thể nói là đồ sộ. Dọc theo đường hoa quẹo trái, liền đến một tòa tiểu viện thanh tĩnh, nơi này chính là thiện phòng của Bụi. Còn chưa tiến vào sân nhỏ, liền có thể nghe được tiếng cười khanh khách của Yên Nhi cùng với tiếng ôn nhu thì thầm của Bụi, còn có tiếng ồn ào Thất Thất và Hôi Hôi.

Vừa nghe được hai thanh âm kia, mặt Sở Lệnh Tuyên liên tục căng chặt liền trầm tĩnh lại.

Mấy người tiến vào tiểu viện, Trần A Phúc và Đại Bảo, A Lộc vái chào Bụi, Yên Nhi lại nhưng cùng sử dụng bốn chân bò đến trên người Trần A Phúc, trong miệng còn kêu lên: "Di di, di di."

Bụi cười nói: "Yên Nhi càng ngày càng tốt, đều là A Phúc dẫn dắt tốt, cảm ơn A Phúc."

Bà cũng đổi thành tục xưng với Trần A Phúc. Lại trên dưới quan sát Trần A Phúc một cái, cười đến mặt mày cong cong, nụ cười sáng lạn làm cho mặt bà vốn bình tĩnh lập tức sáng rỡ sinh động lên. Nói: "Bộ quần áo này của ta chỉ mặc qua mấy lần, A Phúc mặc vừa vặn, lại đẹp mắt, cứ đưa cho A Phúc. Xiêm y cũ, đừng ghét bỏ."

Trần A Phúc biết rõ, người cổ đại khác với người hiện đại. Người hiện đại không có thói quen tặng cho người khác xiêm y mình từng mặc, cảm thấy đó là xiêm y cũ, đưa tặng người là không lễ phép. Nhưng người cổ đại thì khác, nếu như trưởng bối đưa cho vãn bối đồ mình dùng qua hoặc là xiêm y từng mặc, đó là chăm sóc đối với vãn bối, biểu đạt là một loại thân cận và yêu thích.

Hơn nữa, cổ đại chú ý trưởng giả ban thưởng không thể từ chối.

Nàng liền cười nói: "Cảm ơn Trụ Trì."

Rồi Bụi nói với Sở Lệnh Tuyên: "Vóc người của A Phúc tương đối với ta, trở về tìm ra kiện áo lông Phù Diệp cho nàng. Mấy đồ đó vẫn luôn áp dưới đáy hòm, cũng đáng tiếc."

Sở Lệnh Tuyên cười đến mặt mày giãn ra, vội vàng gật đầu xác nhận.

Trần A Phúc thẹn thùng nói câu: "Thật ngại quá."

Bụi nói: "Bần ni đã xuất gia, những thứ đó cũng không dùng được. Vốn là chuẩn bị..." Dừng một chút, nuốt xuống câu nói kế tiếp, lại nói: "Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối."

Trần A Phúc lại chỉ đành vui vẻ nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.