Chương trước
Chương sau
La quản sự còn nói, để La Nguyên ngày mai sẽ đi kinh thành một chuyến, vừa vặn lão hầu gia có thư muốn đưa đi kinh thành, liền công tư trọn vẹn đôi đường, mang phong thư cho Dương Minh Viễn. Nếu như nắm chặt thời gian, năm ngày sau La Nguyên liền có thể đuổi trở về kịp, xem một chút Dương Minh Viễn có thể giới thiệu bao nhiêu người đi tửu lâu.

Ngày mười Trần Thực về Định Châu phủ, hắn vừa trở về trước hết đi tìm cửa hàng, xử lý khế thư, nếu như người không đủ lại thuê vài người. Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đại khái phải tháng sau, tửu lâu có thể chính thức khai trương. Ngày khai trương, Trần Danh, Trần Nghiệp cùng La quản sự tốt nhất đều đi Định Châu một chuyến.

Tên tửu lâu định là, Hưng Long đại tửu lâu.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, cơm tối ăn càng náo nhiệt. Lão phu nhân đặc biệt cao hứng, ba con trai cùng mở tửu lâu chung, đều có tiền rồi.

Buổi tối, Trần A Phúc viết một phong thư cho Dương Minh Viễn. Xét thấy nàng chỉ học khóa văn hóa cùng Trần Danh thời gian không đến một năm, rất nhiều lời còn chưa có "học" qua. Vì vậy, nàng vừa viết, vừa "thỉnh giáo" Đại Bảo hoặc Trần Danh, mới viết thư xong, lưu loát viết đầy năm tờ giấy. Mặc dù chữ phổ thông, nhưng nên biểu đạt vẫn biểu đạt rõ ràng.

Sáng sớm hôm sau, liền để Giả Sơn đưa thư đi nhà La quản sự.

Đại khái giờ Tị, Vương thị mặc hoàn toàn đổi mới liền muốn đi theo Trần Danh đi Tiên Hồ thôn. Kể từ khi gả đến Trần gia mười sáu năm, trước đến giờ bà còn chưa từng trở về. Cận hương tình kiếp, bà kích động thân thể đều có chút phát run.

Hôm nay bà mặc vào một bộ quần áo tốt nhất, thân gấm vóc hoa màu xanh lá cây xứng với bối tử bông vải, váy mã diện sa tanh màu xanh sẫm. Trên đầu mang một cây trâm ngọc, một cây trâm bạc, trên cổ tay mang một cái vòng tay vàng, trên tai mang một đôi đinh hương vàng. Ngọc trâm và vòng tay vàng là Trần A Phúc năm trước mua cho bà, vòng taivàng là Trương thị lặng lẽ đưa, cũng đều đưa một bộ cho Trần A Phúc.

Nhưng mà, bà mặc đẹp hơn, cũng không che giấu được lão thái quá nhiều nhọc lòng.

Trần A Phúc chỉ có hương son, lại không có phấn hồng, liền nói mượn phấn son của Tằng thẩm nhi trang điểm cho bà. Nghĩ tới là mình chủ quan, cho dù mình không cần, trong nhà cần phải chuẩn bị một bộ đồ trang điểm, lấy phòng ngừa vạn nhất.

Vương thị nghe, đỏ mặt nói: "Nương già như thế rồi còn trang điểm, người ta còn không thể nói nương là lão yêu tinh à."

Một bên Tằng thẩm nhi cười nói: "Xem Trần thẩm nhi nói, bên trong đại gia đình, ngay cả lão thái quân bảy mươi tuổi đều phải trang điểm kìa."

Bởi vì Trần Danh không cho kêu bọn họ là lão gia phu nhân, Tằng thẩm nhi và một ít đầy tớ vãn bối đều cùng gọi bọn họ Trần thúc, Trần thẩm nhi.

Trần A Phúc đặc biệt cố chấp đeo đồ trang sức trang nhã cho Vương thị, Vương thị trước đến giờ đều nghe khuê nữ, cho dù không quá nguyện ý, vẫn ngồi xuống để khuê nữ loay hoay một phen ở trên mặt bà.

Trần A Phúc chỉ tô một cái lông mày cho bà, trên mặt thoa một chút phấn, bên quai hàm đánh một chút phấn hồng nhàn nhạt, ngoài miệng cũng tô một chút son.

Cho dù rất nhạt, nhưng vẫn tỏ ra trẻ tuổi hơn không hóa trang một chút, người cũng có tinh thần.

Trần Danh cười đến con mắt đều híp lại thành một đường nhỏ, nói: "Thế này rất tốt, thế này rất đẹp."

Bọn họ lần này mang lễ cũng rất nặng, trừ mang theo hai cân thịt heo, một cái đùi dê, năm cân quả táo, hai bao kẹo, hai khối lụa cho đại đường bá gia Vương thị, còn cho vài thân thích tham dự đánh Đinh thị mỗi nhà đưa nhất miếng thịt heo, một bao kẹo.

Trần Danh và Vương thị liền ngồi xe ngựa, có Tằng thẩm nhi cùng Tiết Đại Quý đồng hành, đi Tiên Hồ thôn. Xe ngựa là mượn của Đường Viên.

Hiện ở nhà có người đánh xe, Trần A Phúc nghĩ tới năm sau nhà mình cũng nên mua một chiếc xe bò.

Bọn họ đi rồi, ba người mẫu tử Trần A Phúc cùng A Lộc liền được thỉnh đi Đường Viên, mấy người chơi ở bên này một ngày, kiêm Trần A Phúc làm hai bữa cơm.

Lão gia tử cũng lần đầu tiên trông thấy "Võ công" trong truyền thuyết. Thời điểm Trần A Phúc dẫn Sở tiểu cô nương, Đại Bảo, tỷ đệ La gia, hai tiểu nha đầu nhỏ tuổi cùng nhóm động vật luyện công, lão gia tử kéo râu ria ở một bên cười ha ha, cảm thấy còn náo nhiệt hơn xem tuồng.

Sở tiểu cô nương còn tưởng rằng gia gia nhìn đến bản thân luyện được tốt mới cười, cái mông nhỏ mập vặn vẹo được lại hăng say, thanh âm so sánh cũng lớn hơn trước kia rất nhiều. Con bé có thể đuổi kịp ca từ chỉ có "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn", cho nên thời điểm khẽ đếm mấy số này, thanh âm cực lớn.

Chọc cho lão gia tử lại là vui vẻ không thôi.

Luyện xong "Võ công", bắt đầu chơi xếp gỗ, Trần Đại Bảo lại bị Sở Lệnh Tuyên bắt vào trong viện dạy cậu đứng tấn, nói bé trai phải luyện võ công thật sự.

Còn nói với cậu: "Ngươi là tiểu nam tử hán, không cần mãi chơi trò chơi nữ oa, không cần làm nũng với mẫu thân như nữ oa, mất mặt!"

Đại Bảo giải thích: "Nương con nói con là hài tử, thì phải có dạng hài tử, nũng nịu chút không sao. Con lớn lên rồi, sẽ trở thành một nam tử hán thật sự." Nói xong, còn nắm chặt quả đấm nhỏ lại.

Một câu nói trước thật là Trần A Phúc nói. Nàng vẫn luôn thương yêu Đại Bảo trước kia sống vô cùng cẩn thận, cũng trưởng thành vô cùng sớm. Muốn cho cậu tình yêu thương của mẹ nhiều một chút, nghĩ tới chờ cậu lại lớn lên, mới cẩn thận dẫn dắt cậu.

Sở Lệnh Tuyên nghe thẳng lắc đầu, nói: "Phụ nhân có kiến thức đi nữa cũng có giới hạn. Nàng không ngẫm lại, thói quen dưỡng thành, nơi nào sẽ dễ dàng sửa đổi được. Về sau, ta vừa về đến, thì ngươi qua Đường Viên đến tập võ cùng ta. Nương ngươi là phụ nhân, chủ yếu dạy bảo Yên Nhi."

Đại Bảo biết rõ Sở đại thúc là Đại tướng quân có bản lĩnh, cũng nguyện ý học võ cùng hắn, gật đầu đáp ứng. Nhưng vẫn thanh minh giúp nương cậu hai câu: "Nương con rất tài giỏi nha, cũng rất có kiến thức."

Bọn họ đang nói, liền thấy Trần A Phúc dắt A Lộc đỏ mặt đi tới. Nói: "Sở đại nhân, cũng dạy đệ đệ ta một chút đi."

Sở Lệnh Tuyên gật đầu, lại nói: "Về sau ta về Đường Viên, thì để Đại Bảo... Còn có A Lộc, đi theo ta luyện võ."

Trần A Phúc gật đầu, nàng cũng vẫn cho rằng bé trai thì phải tiếp xúc nhiều cùng nam nhân. Nhà mình mặc dù có Trần Danh, bây giờ còn có vài nam đầy tớ, nhưng tính cách Trần Danh hướng nội đơn thuần, nam đầy tớ cũng không chỉ điểm chủ tử quá nhiều. Nếu là Sở Lệnh Tuyên nguyện ý giúp dạy dỗ Đại Bảo cùng A Lộc, đương nhiên tốt hơn rồi.

Mấy người Trần A Phúc nghỉ buổi trưa cũng không về Lộc Viên, Đại Bảo và A Lộc ngủ trên giường La Hán ở sảnh phòng. Mấy người Trần A Phúc và Ngụy thị, Tống mụ mụ ở tây phòng nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Đợi hài tử ngủ trưa dậy, lại dẫn bọn họ luyện "Võ công', mới đi phòng bếp làm cơm tối.

Lão hầu gia ăn lẩu hai ngày liền, có chút vượng hỏa. Buổi tối, Trần A Phúc làm cháo đậu xanh, xào mấy món rau, nướng bánh rán hành và bánh xốp, lại về Lộc Viên vớt một mâm cải muối kiểu Hàn. Đây là Trần A Phúc làm trước năm mới, bởi vì nguyên liệu không đủ, cũng không dám làm quá cay, không quá chính tông, nhưng bởi vì nước trong nhà tính chất đặc biệt, cải muối thay đổi hương vị cũng cực thơm ngon ngon miệng.

Chỉ cần Trần A Phúc lưu lại ăn cơm ở Đường Viên, Sở Hàm Yên liền muốn ăn chung một bàn cùng Trần A Phúc. Cho nên trong sảnh phòng xếp đặt hai bàn, một bàn là mấy nam nhân tổ tôn Sở gia, Đại Bảo, A Lộc, Trần A Phúc và Sở tiểu cô nương ăn trên bàn nhỏ ở trên giường La Hán. Trên đó còn xếp một cái bàn nhỏ, Truy Phong, Vượng Tài cùng Thất Thất, Hôi Hôi ăn một bàn ở đây.

Lão gia tử rất thích cải muối cùng mộc nhĩ ngon miệng, nói ăn nhiều món ăn vượng hỏa, lại ăn hai món ăn này, vừa ngon miệng không ngấy. Còn kêu nàng làm nhiều một ít cải muối, đến thời điểm ông mang đi kinh thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.