Trần A Phúc quay đầu lại chứng kiến Đại Bảo đứng ở trên giường mặc áo hồng quần đỏ, còn mang cái mũ quả dưa nhỏ màu đỏ, như cái đèn lồng tiêu đỏ rực, xinh đẹp đến không nói nên lời. Nàng đi qua nâng mặt Đại Bảo hôn hôn hai cái, cười nói: "Con ta mới hạ tất cả mọi người đi xuống."
Trần Đại Bảo lại làm nũng đến đầu lưỡi đều kéo không thẳng, ôm cổ nàng nói: "Con không sánh bằng mẫu thân, con không sánh bằng mẫu thân..."
Trần A Phúc cúi người xuống tự tay mang giày tiểu hồng cho Trần Đại Bảo, lại rửa sạch mặt cho cậu, mẫu tử hai người mới nắm tay đi ra Tây Sương.
Trên bầu trời còn bay tuyết rơi như lông ngỗng, cho dù vừa rồi đầy tớ vừa mới trong sân ra một con đường, này lúc lại bị bông tuyết phủ kín. Không chỉ trong sân bị trải lên một tầng trắng xóa, ngay cả trên nóc nhà, ngoài viện trên nhánh cây, trên đèn lồng, đều trải lên một tầng thật dày. Liếc mắc nhìn lại, đều hóa trang màu trắng bọc lấy.
Còn may hiện tại trụ là nhà ngói lớn, nếu là nhà tranh lão sân nhỏ cũ, lại nên lo lắng đại tuyết vẫn rơi đè sập phòng ở.
Hai người tới thượng phòng, Trần Danh, Vương thị, A Lộc đã mặc bộ đồ mới ngồi ở bên trong.
Trần A Phúc dẫn A Lộc và Đại Bảo dập đầu chúc tết cho Trần Danh cùng Vương thị ngồi ở ghế trên, hai người kia cười cho bọn họ một người một cái hồng bao, bên trong chứa sáu viên ngân quả tử. Tiếp theo, A Lộc cúc cung cho Trần A Phúc, Đại Bảo dập đầu cho Trần A Phúc, Trần A Phúc vừa cười cho bọn họ một người một cái hồng bao, đồng dạng là sáu viên ngân quả tử.
Lại tiếp theo, bọn hạ nhân cũng mau tới cấp dập đầu chúc tết cho chủ tử, chủ tử lại cho bọn hạ nhân hồng bao, bên trong chứa hai viên ngân quả tử.
Một ít hồng bao này, đều là Trần A Phúc sớm chuẩn bị xong. Mặt khác còn chuẩn bị vài cái hồng bao chứa hai ngân quả tử, để Trần Danh cho vãn bối đến chúc tết Trần gia.
Sau một trận tràn ngập niềm vui làm ầm ĩ, mới ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn xong, do Tiết Đại Quý bồi, A Lộc dẫn Đại Bảo đi chúc tết. Bọn họ đi Đường Viên trước, lại đi La gia, tiếp theo đi trong thôn.
Trần A Phúc bồi Trần Danh cùng Vương thị nói chuyện một trận. Thương lượng Trần Danh chuyện mùng bốn đi Tiên Hồ thôn, bọn họ quyết định đi nhà đại đường bá của Vương thị, chúc tết đồng thời, hỏi thăm một chút tung tích đệ đệ Vương thị Vương Thành.
Đại đường bá tương đối lợi hại, lúc trước chính là hắn mang người đánh cha ruột và mẹ kế Vương thị một trận.
Tim Vương thị cũng sống lại, bà cũng muốn trở về, bà quá muốn biết tung tích đệ đệ. Nghĩ liên tục hai mươi mấy năm không dám trở về hỏi thăm, hiện tại cuối cùng có thể, bà dĩ nhiên muốn biết rõ nhanh lên.
Trần A Phúc liền nói: "Nương đích xác phải đi về, liền dẫn Tiết đại ca và Tằng thẩm nhi. Tiết đại ca lợi hại, Tằng thẩm nhi biết ăn nói, có bọn họ, cũng không sợ bị bắt nạt đi." Đang nói, người chúc tết liền tới.
Đợt thứ nhất đến là huynh đệ Trần A Quý, Trần A Ngọc. Đây là vãn bối đứng đắn, nhất định phải dập đầu, Trần Danh còn cho bọn họ hồng bao, lại để cho bọn họ mang hồng bao về cho mấy… vãn bối khác. Tiếp theo là La Nguyên, lại tiếp theo là Hồ Vi, từng đợt rồi lại từng đợt, đầy tớ bên trong Đường Viên, thôn dân Hưởng La thôn, còn có Thượng Thủy thôn ...
Trần A Phúc bởi vì là nữ quyến, tránh đi Tây Sương. Nàng lấy từ trong không gian vài cái chén trà ra rửa rửa, một chén trà sẽ rửa một chậu nước đổ đi hậu viện, chỗ đó có một mảnh đất đã vòng lên, về sau là đất trồng rau.
Nàng xem một chút mấy cái chén trà kia, cho dù rửa được sạch sẽ cũng không thể dùng. Nhưng mà hôm nay là đầu năm mồng một, giống như không thể ném rác rưởi. Liền đặt chén trà ở dưới giường, chờ qua năm lại ném ra. Vẫn không thể ném ở nhà, Trần Danh và Vương thị tiết kiệm nhất định sẽ nhặt về dùng.
Đột nhiên, nghe thấy trong sân thanh âm Tằng Lão Đầu ngạc nhiên mừng rỡ: "Ai da, tỷ muội đến rồi."
Trần A Phúc ra phòng ngủ, trông thấy Sở Hàm Yên khoác áo choàng liền mũ hồng thạch lựu đã vào phòng. Nàng trông thấy Trần A Phúc, vội vàng đi qua, tay mập ôm cùng một chỗ phúc phúc, nói: "Chúc di di... Năm mới cát tường, hết thảy... Như Ý."
Sau đó, ngẩng cao đầu nhìn qua nàng, bộ dáng mho nhỏ đầy mặt thỉnh cầu khen ngợi.
Một bên Tống mụ mụ cải chính: "Tỷ muội, phải đợi di di ngồi xong mới lại chúc tết." Thời điểm ở Đường Viên nàng đã dạy tỷ muội rất nhiều lần, nhưng tỷ muội vừa nhìn thấy Trần sư phụ liền vội biểu hiện.
Trần A Phúc cười nói: "Không câu nệ nhiều như vậy." Rồi nói với Sở Hàm Yên: "Tỷ muội thật giỏi, đến chúc tết cho di di, di di đã chuẩn bị tốt đại hồng bao."
Liền giao hồng bao chứa sáu cái ngân quả tử đã sớm chuẩn bị tốt cho con bé, cởi áo choàng ra, mời con bé ăn điểm tâm và kẹo. Nghe được những khách nhân chúc tết trong thượng phòng đều đi, lại lĩnh tiểu cô nương đi thượng phòng, chúc tết cho Trần Danh cùng Vương thị.
Quý nữ có thể chúc tết cho mình, khiến Trần Danh và Vương thị rất là vui vẻ, vội vàng lại một người cho con bé một cái hồng bao.
Tiểu cô nương mặt mày hớn hở, vạch đầu ngón tay lên nói: "Tỷ muội có... Một, hai, ba, bốn, a, năm, năm cái hồng bao."
Sở tiểu cô nương không có nhiều thân nhân ở đây, đầy tớ lại không thể cho chủ tử hồng bao. Lần này một lần được nhiều như thế, làm cho bé rất là vui vẻ.
Trần A Phúc lại lĩnh nàng đi Tây Sương chơi trong chốc lát, tiểu cô nương mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Buổi trưa, A Lộc và Đại Bảo mới trở về. Hai tên tiểu tử mỗi đứa thu nhiều hồng bao, theo thứ tự là Sở lão hầu gia, Sở Lệnh Tuyên, Trần lão phu nhân, Trần Nghiệp cùng Trần Thực cho. Ông cháu Sở gia cho theo thứ tự là sáu cái và tứ cái kim quả tử thi đậu trạng nguyên, Trần Thực cho một trăm văn tiền, những người khác cấp đều là năm mươi văn tiền.
Sở lão hầu gia lại còn cho Trần A Phúc một cái hồng bao, để Đại Bảo mang cho nàng, là tám viên kim hoa sinh.
Đại Bảo nói: "Con thay nương dập đầu cho Sở thái gia gia một cái, chúc ông khỏe mạnh trường thọ."
Trần A Phúc khen ngợi: "Ừ, nhi tử làm tốt lắm."
Đại Bảo lần đầu tiên có nhiều tiền tài như vậy, cười đến mặt mày cong cong. Rộng rãi đưa cho Trần A Phúc nói: "Một ít tiền này đều cho mẫu thân, mẫu thân cầm đi mua hoa cài."
Nói được mọi người mừng rỡ. Trần A Phúc cười nói: "Mẫu thân có tiền mua hoa cài rồi. Tiền này đều là tiền riêng của Đại Bảo, nương thu giúp con. Nếu như con có thứ yêu thích, liền đến tìm nương lấy tiền." Vẫn cầm hai mươi văn tiền bỏ vào hà bao của cậu, nói: "Tiền này Đại Bảo cầm lấy mua đường ăn."
A Lộc xấu hổ thật nhiều, hắn cũng đều giao hồng bao cho Vương thị, lại thẹn thùng nói những dỗ ngon dỗ ngọt kia. Vương thị cũng nói đây là tiền riêng của hắn, bà thu giúp hắn. Sau cùng, vẫn cho hắn hai mươi văn tiền tiêu vặt.
Buổi sáng mùng hai là trứng luộc rượu nếp than, chưng bánh bao. Rượu nếp than là Trần A Phúc ở hai mươi bảy ngày đột nhiên nhớ tới mới làm, hôm nay vừa vặn đã đến giờ, liền nhượng Mục thẩm làm ra.
Trần A Phúc làm một hộp lớn cùng hai hộp nhỏ, phân biệt đưa cho Đường Viên cùng La quản sự gia mỗi nơi một hộp. Thứ này người phương nam thích ăn, không biết người phương bắc có thích ăn hay không, cho nên không đưa nhiều.
Mấy người Trần Danh vẫn là lần đầu tiên ăn, đều nói hương vị thơm thuần, ăn ngon. Trần A Phúc cũng cảm thấy ăn ngon hơn đời trước, có lẽ có quan hệ cùng chất nước nhà mình.
Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ. Nhà bọn họ chưa có khuê nữ trở về nhà mẹ đẻ, Vương thị cũng không có nhà mẹ đẻ có thể về, người một nhà đều chen lấn ở trên giường gạch tây phòng thượng phòng nói đùa. A Lộc và Đại Bảo khi thì sẽ chạy đi ra bên ngoài đốt pháo, hoặc là điên chạy vài vòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]