Năm nay, nhị phòng, tam phòng tặng lễ vật nhiều, Hồ thị, Trần A Cúc cũng không có gây sự, cơm đoàn niên Trần gia ăn được đặc biệt vui mừng.
Đương nhiên, trên bàn cơm thiếu không được Hồ thị tình ái dào dạt hồi ức, Trần Danh, Trần Thực lại chân tâm thật ý cảm tạ lão Đại ca Trần Nghiệp. Trần Nghiệp cũng cao hứng, hắn nguyện ý nhất chính là chứng kiến cái tình cảnh này, ba huynh đệ hòa thuận, hai người đệ đệ liên tục hữu nghị ở xung quanh hắn.
Trần Nghiệp lại nói cùng Trần Danh, để hắn nghĩ biện pháp đầu năm mời được phụ tử La quản sự đi Hồ gia. Hồ lão ngũ đầu năm mời khách, còn thỉnh Hạ bộ đầu thị trấn, cùng vài Lý Chính và địa chủ phụ cận, cũng kể cả huynh đệ Trần gia, lại đặc biệt đi Đường Viên thỉnh phụ tử La quản sự. Những người khác vui vẻ tiếp nhận mời mọc, chỉ có phụ tử La quản sự nói xem tình huống, không nói chắc chắn.
Trần Nghiệp bởi vì Hồ lão ngũ, hiện tại quan hệ cùng Hạ bộ đầu cũng thân thiện lên, còn đi Hạ gia làm khách qua. Hồ lão ngũ để hắn nói cùng Trần Danh một chút, nhất định phải nghĩ biện pháp giúp đỡ thỉnh La quản sự đi Hồ gia.
Trần Danh cũng coi như nhận qua tình Hồ lão ngũ, liền đáp ứng, nói ngày đó nếu như La quản sự rảnh rỗi, nhất định mời hắn đi Hồ gia. Nếu như La quản sự có việc, cũng sẽ nghĩ biện pháp thỉnh La tiểu quản sự đi.
Sau khi ăn xong, nhị phòng phải trở về Lộc Viên. Trần A Đường và Trần Đại Hổ nghe nói người Đường Viên mua pháo tốt hơn, không chỉ có tiếng nổ vang dội, còn có hoa xinh đẹp, liền đều muốn cùng đi bên ngoài Đường Viên xem náo nhiệt, Đại Bảo và A Lộc liền mang bọn họ cùng đi. Thời điểm đi ngang qua nhà Tiểu Thạch Đầu và nhà Tứ Hỉ Tử, lại kêu hai đứa bé này theo.
Trần A Phúc để bọn nhỏ liền chơi đùa ở giữa Phúc Viên và Đường Viên, chỗ đó có một mảng đất hoang lớn. Trần Đại Bảo lại chạy tới đằng sau Đường Viên, kêu La Minh Thành cùng mấy đầy tớ Đường Viên và hài tử thôn dân Thượng Thủy tới đây. Mấy người hài tử kia giống nhau đều chơi ở trên địa giới đằng sau Đường Viên kề bên Thượng Thủy thôn, rất ít đến phía trước Đường Viên, cho nên tỏ ra một vùng này đặc biệt yên tĩnh.
Mấy người Trần A Phúc sau khi trở về nhà, thu thập sảnh phòng, hôm nay lễ mừng năm mới, sẽ ở ăn cơm phòng này. Hơn nữa xếp đặt hai bàn, chủ tử đầy tớ đều lại ăn ở chỗ này.
Nghe được tiếng bọn nhỏ cười đùa và tiếng pháo ở bên ngoài, cùng với tiếng chó sủa, Trần A Phúc rất thỏa mãn. Hài tử liền đại biểu hy vọng, náo nhiệt liền đại biểu tươi tốt phồn thịnh. Nàng hy vọng một mảnh thổ địa yên tĩnh này từ đây tràn trề hy vọng, tươi tốt phồn thịnh.
Nàng còn bưng một chén thịt mới vừa rán giòn ra ngoài cho bọn họ, trông thấy Thất Thất và Hôi Hôi cũng chạy tới chơi. Bọn nhỏ, cẩu cẩu, điểu điểu đều xếp hàng hàng dài giương miệng, chờ Trần A Phúc đút. Thất Thất còn chen lấn, bị Đại Bảo túm đến phía sau.
Trần A Phúc cười đút một đứa một miếng. Vừa ngẩng đầu, trông thấy xa xa cửa chính đỏ tươi của Đường Viên chẳng biết lúc nào mở ra, Sở Hàm Yên khoác áo choàng màu đỏ đứng ở cửa, hâm mộ nhìn bên này. Mặc dù đằng sau cô bé có Tống mụ mụ và Diệu nhi đi theo, lại vẫn tỏ ra cô đơn mà trống vắng.
Trần A Phúc vẫy vẫy tay với cô bé, nàng do dự một chút, vẫn đi tới nơi này. Hình như Tống mụ mụ và Diệu nhi không quá tán thành tiểu chủ tử đi qua, tỷ muội là tiểu thư khuê các, sợ hài tử đầy tớ và các thôn dân sẽ quấy nhiễu nàng. Nhưng chứng kiến Trần A Phúc đang vẫy tay, các nàng cũng không dám cản trở, đành phải đi ở sau lưng Sở Hàm Yên.
Trần A Phúc biết rõ đám người đó nghĩ cái gì, cũng biết rõ cái thế giới này chênh lệch giữa thiên kim Hầu phủ và hài tử hương dân. Nhưng nghĩ tới Sở tiểu cô nương còn nhỏ, lại có cái bệnh này, phải lợi dụng hết thảy cơ hội khích lệ nàng hợp quần. Hiện tại con bé đang ở quê hương, ở đây không có tiểu thư nào tương xứng cùng thân phận của con bé. Không thể bởi vì không có người có thân phận tương xứng, thì không cho con bé hợp quần, đó là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Nhưng mà, Trần A Phúc không đút mấy khối thịt chiên còn dư lại trong chén cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương được nuôi dưỡng nuông chiều, không thể để cho bé ở đầu gió há mồm ăn gì đó, huống chi thịt chiên đã có chút nguội lạnh.
Nàng đút thịt trong bát cho mấy thô tiểu tử kia, cười dùng khăn lau ngân tuyến chảy xuống khóe miệng tiểu cô nương, nhỏ giọng cười nói: "Lát nữa di di dẫn con đi nhà di di ăn thứ đồ tốt."
Tiểu cô nương nghe vậy, liền hé miệng nở nụ cười.
Trần A Phúc cũng đứng ở chỗ này nhìn mấy tên tiểu tử điên nháo. Mấy đứa hài tử trông thấy tiểu cô nương xinh đẹp như thế ở một bên nhìn bọn họ, huyên náo lại vui vẻ, chọc cho Sở Hàm Yên cười khanh khách.
Tiểu cô nương hiện thời tiếng cười càng ngày càng nhiều, thanh âm hình như cũng càng lúc càng lớn.
Trần A Phúc cảm thấy thời gian cũng tương đối rồi, cũng đều mời mọc mấy hài tử này đến nhà mình, một người chiêu đãi đám bọn họ ăn vài miếng thịt khô và sốt thịt, lại cho bọn họ hà bao bên trong chứa một ít kẹo và hạt dưa, mới đưa bọn nhỏ đi ra cửa. Bởi vì Đại Hổ bọn họ nhiều người, liền để bọn họ tự mình về thôn.
Trần A Phúc cho Sở tiểu cô nương ăn một chút sốt thịt, liền cầm một cái hộp đựng thức ăn đi ra. Bên trong chứa một ít chậu sốt thịt và rau trộn tam tơ, để Diệu nhi cầm đi Đường Viên, tổ tôn hai người đều thích ăn hai món ăn này.
Tiểu cô nương rõ ràng không muốn đi, Trần A Phúc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé cười nói: "Hôm nay là lễ mừng năm mới, đều phải ở trong nhà mình ăn bữa cơm đoàn viên. Đợi ngày mai tỷ muội lại đến nhà di di, di di làm cho con ăn ngon." Lại nhét một cái hồng bao chứa sáu ngân hoa sinh vào ở trong lòng con bé, vuốt khăn trùm đầu nhỏ nói: "Đây là tiền mừng tuổi di di cho tỷ muội, hôm nay tỷ muội áp chế ở dưới cái gối ngủ, năm sau sẽ khỏe mạnh, khoái khoái lạc lạc."
Tiểu cô nương nghe, vỗ ngực một cái, mới không nỡ mà rời đi.
Bọn họ đi rồi, Trần A Phúc lại để cho Tằng Tiểu Thanh cầm một cái hộp đựng thức ăn đưa đi nhà La quản sự, đây là món kho nhà mình đưa cho bọn họ.
Sau đó, người một nhà đều ngồi ở sảnh phòng bắt đầu ăn cơm đoàn niên, chủ tử một bàn, bọn hạ nhân một bàn. Còn bưng một cái bàn đất đặt trên mặt đất, Truy Phong và Vượng Tài ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn, Thất Thất và Hôi Hôi đứng ở trên bàn lò ăn. Lúc này Giả Sơn dẫn A Lộc cùng Đại Bảo đi bên ngoài viện đốt pháo, bọn họ vừa chạy đi, hai cẩu cùng hai chim cũng sẽ chạy đi, vô cùng náo nhiệt.
Chứng kiến cái cảnh tượng náo nhiệt này, Trần Danh đều hồng hốc mắt. Nhà của mình, hưng vượng lên rồi.
Nhưng mà, có một "người" đặc biệt mất hứng. Trong đầu Trần A Phúc thường xuyên sẽ thoáng hiện bộ dáng Kim Yến Tử khóc rống, tiếng pháo càng vang lên, thân thể nho nhỏ càng co lại đến lợi hại, con mắt đều khóc sưng rồi. Cũng đúng, lễ mừng năm mới, người người đều cao hứng, ngay cả giọng Truy Phong cùng Thất Thất, Hôi Hôi so với bình thường đều lớn hơn, nhưng tiểu tử chỉ một mình ở trong không gian, nó là tịch mịch.
Vốn Trần A Phúc muốn bồi Trần Danh và Vương thị trễ một chút, bây giờ xem ra phải để Đại Bảo sớm đi lên giường ngủ, mình thì tiến vào không gian bồi bồi vật nhỏ.
Đại khái giờ Tuất, ăn sủi cảo xong, Trần A Phúc liền lấy cớ mệt mỏi, vuốt vuốt Đại Bảo còn rất cao hứng xách đi Tây Sương, lại để cho Truy Phong và Thất Thất, Hôi Hôi trở về phòng ngủ. Thất Thất đang chơi hăng say bị mất hứng, lại mắng nàng "Đàn bà thối", tức giận đến Trần A Phúc dùng sức búng đầu nó hai cái.
Đại Bảo điên một ngày, mặc dù chưa muốn ngủ, nhưng đầu vừa dính gối thì ngủ ngay. Trần A Phúc liền đi không gian, còn cầm hai chén nhỏ thức ăn.
Kim Yến Tử đang dùng cánh che cái đầu nhỏ đang ô a ô khóc rống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]