Chương trước
Chương sau
Trong Di Nhiên Viện, Đại Bảo và Sở Hàm Yên đang đôi mắt trông mong đứng ở dưới hành lang lo lắng nhìn qua cửa chính. Một đứa mặc giống như khí cầu màu lam, một đứa mặc giống như khí cầu màu hồng. Con mắt cũng giống như quả nho to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng giống như táo đỏ.

Nhìn thấy bọn họ, tim Trần A Phúc ngọt giống như ăn mật, tất cả uất khí trong lồng ngực đều tan thành mây khói. Vừa rồi và hiện tại, tựa như phiên bản ma quỷ và thiên sứ, tương phản lớn.

Mình có may mắn cỡ nào, có thân nhân yêu thương mình, còn có bảo bối mình càng yêu.

Nàng dừng lại ở địa phương cách xa bọn họ vài mét, ngồi xổm xuống vươn tay cười nói: "Hai bảo bối, đến đây nào."

Đại Bảo và Sở tiểu cô nương nhìn nhau một cái, cười ngọt ngào đi đến Trần A Phúc. Đại Bảo có thể chạy tới như một trận gió, nhưng cậu chờ Sở tiểu cô nương, cùng nàng nhất trí trong hành động.

Bọn họ cuối cùng đi đến trước mặt Trần A Phúc, đồng thời đánh về phía ôm ấp ấm áp.

Trần A Phúc ôm lấy hai bọn họ, hôn một người một cái, cười nói: "Hai bảo bối, có các con, thật tốt."

Đại Bảo ha ha cười hôn một cái ở trên mặt trái Trần A Phúc, Sở Hàm Yên cũng cười tủm tỉm hôn một cái ở trên má phải Trần A Phúc.

Đại Bảo nhất thời cao hứng, lại bổ nhào tới Trần A Phúc, dùng sức hơi lớn, bỗng chốc xông Trần A Phúc đến ngồi trên mặt đất. Cánh tay Trần A Phúc còn ôm hai đứa bé, vừa kéo, cũng kéo bọn họ đến ném tới trên người mình. Lập tức, ba người thành đoàn, đều cười ha hả, tiếng cười khanh khách của Sở Hàm Yên vẫn còn đang rõ ràng.

Trần A Phúc ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Sở Hàm Yên cười nói: "Ôi trời ơi, tiếng cười tỷ muội dễ nghe như thế, thật sự là âm thanh thiên nhiên nha."

Đại Bảo cũng ngạc nhiên mừng rỡ cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Yên Nhi tiếng cười của muội muội thật dễ nghe."

Sở Hàm Yên nghe vậy, lại cười khanh khách vài tiếng. Nói: "Thích... Di di, Đại Bảo, cũng thích... Phụ thân."

Đại Bảo nghe vậy, lại rắm thối nói: "Ta thích mẫu thân, Yên Nhi muội muội, cũng thích Sở đại thúc."

Sở Hàm Yên nghe, cười đến lại ngọt hơn, mặt mày cong cong, một hàng răng trắng nhỏ như hạt gạo nếp hiện ra, lúm đồng xu nhỏ trên khóe miệng thật sâu, quả thực yêu chết người.

Nhìn thấy Sở Hàm Yên cái bộ dáng này, La Đại Nương ở một bên dùng tay áo lau nước mắt. Trong những người này, chỉ có bà rõ ràng nhất tiểu chủ tử đã từng chịu qua khổ thế nào, bà không nghĩ tới tiểu chủ tử còn sẽ có hôm nay. Hiện tại tiểu chủ tử, chỉ sợ không cần phải thông minh, coi như là bình thường, về sau có thể lập gia đình, làm mẫu thân rồi.

Ngụy thị và Tống mụ mụ cũng cao hứng dị thường, tỷ muội có thể nhanh khỏe được dạng này, các nàng đều không nghĩ tới.

Trong lòng Ngụy thị còn có mấy phần khổ sở không muốn người biết, ngày hôm qua nàng bị cha chồng La quản sự khiển trách một trận. Bởi vì nàng giúp Trần A Phúc tìm kiếm được một hậu sinh, là nàng quải ngoằn ngoèo rất nhiều thân thích. Trong nhà hậu sinh là lương dân, còn mở một cửa hàng. Nhưng bởi vì trong nhà huynh đệ nhiều, cuộc sống trôi qua cũng không thư thái. Lão Ngũ không tệ, người sạch sẽ, chịu làm, lớn lên cũng không có trở ngại. Nghe nói nhà gái lớn lên tốt, trong nhà có tiền, cũng nguyện ý đến cửa.

Tối ngày hôm qua lúc ăn cơm, Ngụy thị rất cao hứng nói chuyện này. Nào nghĩ đến cha chồng khi đó liền trầm mặt xuống, lần đầu tiên không nể mặt khiển trách nàng, nói nàng tay thò được quá dài, mất bổn phận nô tài xứng đáng... Nàng cảm giác mình thực đang bị oan, nàng có lòng hỗ trợ, tại sao gọi tay thò được quá dài. Trần A Phúc cũng giống như mình, đều là đầy tớ Đường Viên, tại sao gọi mất bổn phận nô tài.

Hiện tại, nàng nhìn thấy Trần A Phúc cùng tiểu chủ tử thân mật không có một điểm ngăn cách, chứng kiến tiểu chủ tử càng ngày càng khỏe mạnh, chứng kiến dung nhan Trần A Phúc như hoa kiều diễm, đột nhiên có chút minh bạch ý tứ của cha chồng.

Lẽ nào, đại gia nhìn trúng Trần A Phúc?

Đừng nói Trần A Phúc bây giờ là thôn cô, cho dù là Trần Thế Anh đại nhân nhận nàng về, thứ nữ Tri phủ, thân phận cũng không đủ làm chính thê cho đại gia.

Nhưng mà, nàng tự nhận tương đối hiểu rõ Trần A Phúc. Đừng xem A Phúc chỉ là một thôn cô, tính tình quật cường lòng tự trọng lại cường, lại vô cùng có chủ ý, cho dù cả đời không lấy chồng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không làm thiếp cho người ta.

Nếu đại gia thật sự có cái tâm tư kia, huyền!

Mấy người Trần A Phúc nháo đủ, mới từ dưới đất đứng lên. Trần A Phúc lại vỗ tay kêu lên: "Đến đến, các con, cả đội đứng vững, chúng ta bắt đầu luyện - - võ - - công."

Dẫn hài tử cùng nhóm động vật luyện xong võ công, bầu trời lại bay lên bông tuyết. Tiến vào sảnh phòng, trong phòng ấm áp như xuân, Trần A Phúc để bọn nhỏ tự mình chơi xếp gỗ, mình ngồi ở một bên ngẩn người.

Gây gổ cũng là công việc dùng thể lực nha.

Tan việc, đi đến ngoại viện, lại đụng phải La quản sự. La quản sự chào đón nói: "Nghe nói, Trần lão phu nhân đi nhà cô?"

Trần A Phúc gật đầu nói: "Dạ, ta lại mắng bà ta chạy."

La quản sự chần chờ một chút, lại nói: "Nếu như về sau bà ta lại đến gây sự, cô không tốt ngỗ nghịch bà ta, liền kêu người tìm đến ta, ta mang người đuổi bà ta đi. Về sau, ta sẽ không khách khí đối với bà ta."

Trần A Phúc vốn là muốn nói, mình và lão thái bà kia không quan hệ, không tồn tại ngang bướng không ngỗ nghịch. Nhưng nghĩ đến tư duy cổ nhân, cũng không muốn giải thích thêm, cười nói: "Được, cảm ơn La đại bá."

Sau đó vài ngày, Trần A Phúc tiếp tục đi làm bình thường, dẫn bọn nhỏ luyện võ công kể chuyện xưa chơi xếp gỗ. Nhị phòng Trần gia ngày vui mừng hòa hợp vẫn giống như trước kia, cũng không nói tới đề tài thân cha, thân khuê nữ nữa. Cho dù tiểu A Lộc thật tò mò, vụng trộm hỏi qua Vương thị, còn bị Vương thị trách cứ một trận.

Bà nói: "Nói hươu nói vượn cái gì, tỷ con đương nhiên là chị ruột của con, là nữ nhi ruột của cha con."

Ngày đó khi Trần lão phu nhân đến, A Lộc ở Đông Sương, có mấy lời nghe chỉ được ở bề ngoài. Nghe Vương thị nói như thế, cũng liền tin tưởng. Hắn cũng cảm thấy, tỷ tỷ khẳng định là khuê nữ ruột của cha, thân tỷ tỷ của hắn.

Chớp mắt một cái, đến ngày hai mươi tám tháng chạp, Trần Nghiệp và Trần lão thái ngóng nhìn một nhà Trần Thực trở về. Bọn họ sớm một chút đã nói cùng Trần Danh, hôm nay, để cả nhà bọn họ đi đại phòng ăn cơm tối.

Buổi tối, mẫu tử Trần A Phúc từ Đường Viên tan tầm về Lộc Viên, lần này chỉ mang Truy Phong trở về, để Thất Thất và Hôi Hôi tiếp tục ở lại Đường Viên bồi Sở Hàm Yên chơi.

Đại phòng là thói quen nông dân, không quá để mấy con chó này chim chóc này vào mắt, cho chúng nó trên cơ bản đều là thứ người ăn còn dư lại. Truy Phong không hẹp hòi như vậy, Vượng Tài sớm thành thói quen, nhưng Thất Thất và Hôi Hôi được nuôi dưỡng như quý công tử chắc chắn sẽ không cao hứng, miệng lại quá sức. Chúng nó bị sơ suất, là muốn mắng chửi người.

Trong Lộc Viên, người một nhà đều đang chờ bọn họ. Thấy bọn họ trở về, liền dẫn Truy Phong, Vượng Tài, Sở Tiểu Ngưu cùng đi trong thôn. Sở Tiểu Ngưu còn vác một cái cái sọt, bên trong chứa hai cân thịt khô cùng một mảnh sườn cừu.

Này lúc trời đã tối đen, gió rét lạnh thấu xương, còn có tuyết rơi. Đi ở trên đường về thôn, tâm tình mấy người đều rất tốt, tiếng cười không ngừng. Đặc biệt là Trần Danh, hắn đã thật lâu chưa thấy qua Trần Thực.

Đi đến đại phòng, còn chưa vào cửa, liền nghe thấy bên trong truyền từng trận tiếng cười. Bọn họ gõ cửa, Trần A Mãn bỗng chốc chạy ra, chào hỏi hết Trần Danh cùng Vương thị rồi, liền kéo Trần A Phúc cười nói: "A Phúc tỷ, muội đều nhớ tỷ muốn chết."

Trần A Phúc cười nói: "Tỷ cũng nhớ muội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.