Chương trước
Chương sau
La quản sự tiến vào toa xe, nói khẽ với Trần A Phúc đang trầm mặt: "Vừa rồi người kia là Lý Chính Triệu gia thôn, cũng là tộc huynh Trần lão phu nhân nương Trần Thế Anh đại nhân. Hắn hôm trước đặc biệt đến Đường Viên đưa thiệp cho ta, mời phụ tử chúng ta đi Triệu gia thôn ăn tiệc lưu động."

Thì ra là tộc huynh lão nương Trần Thế Anh.

Trần A Phúc để Mục thẩm và Giả Sơn trước xuống xe, thấp giọng nói với La quản sự: "Cảm ơn La đại bá bảo vệ ta và nương ta. Ta cũng nghe được trong thôn một chút đồn đãi, nói nương ta trước kia từng làm con dâu nuôi từ bé cho người ta. Nhưng cái này không phải là lỗi của nương ta, bà mỗi một bước đều là bị buộc ... La đại bá không sợ nhà chúng ta sẽ liên lụy mọi người, sinh khoảng cách với Tri phủ đại nhân?"

La quản sự nói: "A Phúc yên tâm, đại gia nhà ta và Trần đại nhân nước giếng không phạm nước sông, cũng sẽ không sợ ai đi. A Phúc và người nhà đều là người lương thiện, không nói tỷ muội không rời bỏ cô, ngay cả chủ tử nhà ta và đại gia đều đối với cô tán thưởng có thêm, người La gia chúng ta cũng nguyện ý lui tới với các ngươi. Còn như vị Triệu gia không biết, đừng nói đại gia nhà ta, mà ngay cả ta cũng không để vào mắt."

Cũng đúng, nếu như La quản sự kiêng kỵ lão nương Trần Thế Anh, cũng không dám đánh mặt Triệu Lý chính dạng này. Đánh mặt Triệu Lý chính, cũng chẳng khác nào đánh mặt lão nương Trần Thế Anh. La quản sự có thể cờ xí rõ ràng giúp đỡ mình thế này, nhất định là có Sở Lệnh Tuyên bày mưu đặt kế. Đã có Sở gia làm hậu thuẫn, Trần A Phúc nàng cũng sẽ không sợ Trần lão thái bà ...

La quản sự nhìn Trần A Phúc đang cúi đầu trầm ngâm, cho rằng nàng sợ hãi, lại nói: "A Phúc đừng sợ, người Triệu gia thôn không đại biểu được cho Trần đại nhân, Trần lão phu nhân cũng không đại biểu được cho Trần đại nhân." Lại có ý riêng nói: "Nghe đại gia nhà ta nói, Trần đại nhân tính tình hẳn là không tệ. Có một số việc, có lẽ hắn cũng không biết chuyện..."

Trần Thế Anh có biết chuyện hay không không liên quan Trần A Phúc nàng một xu nào, nàng chỉ muốn bảo vệ tốt Vương thị cùng chính mình.

Trần A Phúc oán hận nói: "Nương ta là người bị hại. Bọn họ hại nương ta, còn ngay cả một con đường sống cũng không muốn cho, cũng quá xấu xa." Lại ngẩng đầu hỏi: "La đại bá, trong phủ của mọi người có đầy tớ có công phu không tệ không? Nếu có, cho nhà ta một, hai người. Phương diện lương tháng, ta sẽ cấp chiếu theo tiêu chuẩn phủ Tham tướng."

Mặc dù có Sở gia cho bọn họ chỗ dựa, nhưng nàng sợ tình huống đột phát, sợ người Đường Viên còn không đuổi tới liền xảy ra chuyện. Giống như lần trước mẫu tử Đinh thị tới nhà, nếu như nàng không phải vừa vặn ở nhà, Vương thị chính là phải bị thua thiệt. Thời điểm Kim Yến Tử ngủ đông, trong nhà phải có tráng nam thân tay khỏe. Phòng ngừa chu đáo, dù sao vẫn tốt.

La quản sự gật đầu nói: "Tráng nam thân thủ tốt thì phủ Tham tướng còn nhiều mà. Ta về nhà liền nói một chút đại gia nhà ta, thỉnh hắn chọn một, hai người lại đây." Lại nói: "Đến đâu đỉnh núi hát ca cái gì. Người đến nhà cô, hết thảy đều ấn theo ý tứ của cô xử lý, chủ nhân điều kiện gì, liền cho đầy tớ điều kiện đó, không cần thiết cố kỵ nhiều như vậy. Bọn họ với cô, không thiệt thòi. Cô thông tuệ dạng này, Đại Bảo mặc dù nhỏ cũng nhìn ra được tương lai nhất định thành châu báu, trong nhà nhất định sống khá giả lên."

Trần A Phúc gật đầu. Cảm kích nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn La đại bá."

Không lâu, Vương thị cùng La Nguyên trở về. Vương thị giao ba tờ nô khế cho Trần A Phúc, cười nói: "A Phúc nhà ta cũng là người có đầy tớ."

Trần A Phúc ôm cánh tay bà cười nói: "Con có rồi, chẳng khác nào cha và nương có." Lại dặn dò Vương thị: "Trong nhà nhiều người, về sau nếu nương muốn đi trong thôn hoặc là địa phương xa, bên cạnh phải dẫn theo một người."

Vương thị cho rằng nữ nhi là vì đề phòng mẫu tử Đinh thị, liền gật đầu nói được.
Sau khi về nhà, Trần A Phúc nấu nước ở trong nồi, để Mục thẩm tử tắm rửa.

Sau đó, nàng liền bắt đầu làm món ăn nước chát. Món ăn nước sốt đến bên trong nồi, lại chiên vài bánh cây cải củ tơ. Vì ăn ngon, nàng thái sợi củ cải xong, lại dùng nước tính chất đặc biệt nhà nàng ngâm một trận, lại vớt ra vắt khô.

Làm được tương đối rồi, lại cắt trong chậu một ít cọng hoa tỏi non cuối cùng, xào đậu phụ khô.

Nghĩ tới, lại dưỡng dạ dày Sở Lệnh Tuyên xảo quyệt một ít, quan hệ lại kéo gần một chút, thì càng thêm không sợ Trần lão yêu bà kia làm chuyện xấu. Nghĩ đến mình cũng coi như có một cái hậu trường trong quân, trong lòng thoải mái không ít.

Nàng nhìn sang lò nướng đất đặc biệt xây dựng trong phòng bếp, hiện tại còn chưa kịp dùng. Chờ có thời gian, lấy vài đạo điểm tâm nhỏ đời trước thích, nàng nghe nói người Sở gia mấy đời đều thích ngọt.

Đều làm tốt lắm, nàng đặt món ăn và hai chậu nhỏ bánh cùng một cái khay vào trong hộp đựng thức ăn. Sợ món ăn nguội lạnh ăn không ngon, nàng còn bọc một cái khăn nhỏ ở bên ngoài hộp cơm, ôm đi Đường Viên.

Trước khi đi, lại để cho Vương thị ngâm nhiều một ít táo đỏ, sau bữa cơm chiều nàng lại làm một ít gạo nếp ngọt táo, cho hai vị kia một người mang đến trong am ăn, một người mang đến Định Châu ăn. Lấy điểm tâm không khó khăn, nàng hai ngày này rất vất vả, không muốn làm phiền toái.

Lúc này trời sắc đã hơi tối, xa xa trong thôn làng mọi nhà nóc phòng đều bay lên khói bếp. Lúc này đưa món ăn đi, vừa vặn theo kịp bọn họ ăn cơm tối.

Nàng rất là bất đắc dĩ. Chính mình ân cần cùng cẩn thận như vậy, không thua gì đời trước ân cần cùng cẩn thận đối với Lưu Húc Đông. Chỉ là, lúc này là vì tìm kiếm một cái ô dù đi nịnh nọt. Mà đời trước, là vì phần chờ đợi tình yêu đi nịnh nọt.

Đi đến chỗ cửa bên Đường Viên, trực tiếp giao hộp cơm cho Phương bá giữ cửa, liền muốn đi La gia tìm Đại Bảo.

Phương bá cười nói: "Trần sư phụ, Đại Bảo vẫn luôn ở nội viện cùng tỷ nhi nhà ta chơi đùa cùng nhau."

Trần A Phúc nghe vậy, nghĩ tới Đại Bảo nhất định sẽ ăn cơm tối mới lại về nhà. Nàng vừa mới chuyển thân không đi được vài bước, liền nghe được thanh âm Đại Bảo: "Mẫu thân, đợi chút."

Trần A Phúc quay đầu lại, thấy Đại Bảo dẫn hai con chó chạy ra. Cậu chạy đến trước mặt Trần A Phúc, cười nói: "Nương, nghe La gia gia nói nhà chúng ta mua đầy tớ, còn mua heo con?"

La quản sự trở lại Đường Viên, liền đi ngoại thư phòng bẩm báo sự tình hôm nay cùng Sở Lệnh Tuyên, cùng với thỉnh cầu của Trần A Phúc.

Sở Lệnh Tuyên nói: "Ngày mai ta về Định Châu, sẽ đưa vài người tới đây..." Lại lạnh lùng nói: "Người Triệu gia sống được thật sự là không kiên nhẫn. Nếu như lần sau hắn còn dám nói ẩu nói tả, vung tay múa chân với Đường Viên, lại đánh mặt hắn hung ác một chút."

La quản sự khom người xác nhận.

Sắp ăn cơm tối, bọn họ cùng đi Di Nhiên Viện.

Đại Bảo đang cùng Sở Hàm Yên chơi đùa xếp gỗ, Bụi giữ cậu ở lại đây ăn cơm tối. Nhưng cậu vừa nghe La quản sự nói nhà mình mua đầy tớ và heo con, cơm cũng không muốn ăn, xoải chân bỏ chạy, chọc cho Sở Hàm Yên khóc lên. Ở phía sau cậu thê lương nức nở kêu: "Đại Bảo, hu hu... Đại Bảo..."

Đại Bảo lại sốt ruột trở về, cũng không đành lòng Yên Nhi muội muội khóc. Chỉ đành quay ngược trở về, nhẫn nại tính tình dụ dỗ nàng một trận. Thấy nàng không khóc nữa, mới chạy ra Di Nhiên Viện.

Sở Lệnh Tuyên thấy khuê nữ mình không có tiền đồ dạng này, rất có một chút khó khăn. Khuê nữ không rời bỏ Trần A Phúc cũng thì thôi, nhưng bây giờ ngay cả tiểu tử thối miệng còn hôi sữa Trần Đại Bảo này cũng không rời bỏ, thật sự là tức chết lão tử hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.