Chương trước
Chương sau
Vương thị trừng Trần A Phúc một cái, nói với Ngụy thị: "Cháu dâu, cháu đừng nghe nó, nếu như có hậu sinh tốt, lại nguyện ý tiếp nhận Đại Bảo, ta và cha nó làm chủ, gả nó."

Ngụy thị cười không nói gì. Nàng nhìn ra được, Vương thị và Trần Danh, cũng không làm chủ được Trần A Phúc.

Sau đó, Trần A Phúc lại ở trong chậu cắt cọng hoa tỏi non, đây là lứa thứ ba, mặc dù không ngon như đợt đầu tiên, nhưng hương vị còn rất không tệ. Hôm nay mời khách, nàng cũng không tiếc cắt cọng hoa tỏi non chậu này.

Nàng lại xào cọng hoa tỏi non đậu phụ khô.

Ngụy thị ngửi thấy, thẳng hít mũi, nói: "Trời ạ, cọng hoa tỏi non này sao lại thơm như vậy."

Trần A Phúc cười nói: "Ta xào hai mâm, một mâm tẩu cầm đưa cho Trần Trụ Trì và Sở đại nhân ăn, một mâm cầm đi nhà tẩu cho La đại bá ăn."

Ngụy thị cười nói: "Đừng, đồ tốt như thế cầm về nhà mình, cha chồng ta sẽ mắng ta."

Trần A Phúc: "Ta xào được có chút nhiều, ba chủ tử ăn không hết."

Ngụy thị nói: "Nếu như chủ tử ăn không hết, chúng ta liền ăn còn dư lại."

Thật đúng là trung bộc. Nàng ấy cũng nói như thế, Trần A Phúc liền không thể khuyên nữa.

Trần A Phúc lại cùng Ngụy thị nói chuyện nhà mình muốn mua đầy tớ, nàng còn muốn mời La quản sự giúp đỡ nhìn xem.

Ngụy thị cười nói: "Được, ta trở về liền nói cùng cha chồng. Ngày mai hai vị chủ tử đều ở đây, nhìn ông có thể rút ra thời gian bồi cô đi chỗ người môi giới thị trấn một chuyến hay không."

Lúc Ngụy thị mang theo hộp cơm đi, đã hoàng hôn buông xuống.

Nàng mang La Minh Thành cùng hai đứa bé khác đang chơi tới điên bên ngoài viện tử đi, Đại Bảo và A Lộc cũng mới mang Truy Phong và Vượng Tài về nhà, lại đóng kỹ cửa chính sân nhỏ.

Trần Danh đưa hồng bao cho Trần A Phúc, nói: "Cái quà tặng này là Sở đại nhân nể mặt của con cho, có chút nặng, cha cầm không tốt, vẫn là con thu."
Thì ra bên trong hồng bao chứa là ngân phiếu một trăm lượng.

Trần A Phúc cười nói: "Hắn biết rõ hôm nay là cha dọn nhà. Hắn cho cha, cha cứ nhận."

Buổi tối nấu cháo, ăn đồ ăn thừa. Không có khách, liền ăn ở phòng ăn thượng phòng phía đông.

Sau khi ăn xong, mấy người lại chen lấn đi trên giường gạch tây phòng nói đùa. Trần A Phúc nói Sở đại nhân và Trần Trụ Trì đều trở về, ngày mai nàng sẽ không cần đi Đường Viên đi làm, ngày mai cùng Vương thị cùng đi thị trấn mua đồ.
A Lộc bởi vì ngày mai phải đến trường đi không được, đặc biệt dặn dò bọn họ nhất định phải ôm hai con heo con trở về nuôi.

Vương thị cười đáp ứng. Hiện tại, đơn giản việc thêu thùa đều để Cao thị làm, Vương thị thời gian cũng liền nhiều hơn. Thấy nhi tử ngoại tôn muốn nhà mình nuôi heo như vậy, cũng nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng bọn họ.

Trần A Phúc không muốn Vương thị vất vả như vậy, liền còn nói dự định muốn mua đầy tớ. Nói hiện tại phòng ở thư thái, mua người cũng có chổ ở.

Trần Danh vẫn là không muốn nhà mình mua người. Hắn cảm giác mình hiện tại cuộc sống đã quá tốt rồi, không thể không tích phúc, đồng thời cũng không muốn Trần A Phúc tiêu phí quá nhiều tiền.

Trần A Phúc liền cười nói: "Là cho mua cho nhà con, trước tạm thời ở bên này." Cho dù về sau chuyển đi Phúc Viên, cũng có thể kêu người qua đây giúp đỡ làm chút chuyện. Hiện tại ngày sống khá giả, nàng không muốn để cho Vương thị làm quá nhiều việc nặng.

Thương lượng hết, Trần A Phúc, Đại Bảo cùng A Lộc đi rời thượng phòng. Vượng Tài đi theo A Lộc đi Đông Sương, Truy Phong đi theo mẫu tử Trần A Phúc đi Tây Sương.

Vừa mới vào nhà, Thất Thất và Hôi Hôi liền trở về.

Trần A Phúc sẵng giọng: "Càng chơi càng hoang dã rồi, hiện tại mới trở về."

Nàng từ phòng bếp bưng nước nóng rửa mặt cho Đại Bảo, để cậu lên giường, lại đổ hai bình nước nóng nhét vào ổ chăn. Sau đó, lại cầm lồng chim treo ở dưới hành lang đi nam phòng, sẽ rửa sạch sẽ chân, móng vuốt cho Truy Phong cùng Thất Thất, Hôi Hôi, khiến chúng nó ngủ trong ổ nam phòng. Hiện tại trời lạnh, cũng không thể thường xuyên tắm rửa cho chúng nó.

Thất Thất cũng bò ở trong giỏ xách, lại rướn cổ lên nói một câu: "Ưm, ăn ngon... Sáng mai đi nói Yên Nhi thích... kêu nàng lại xào một mâm cọng hoa tỏi non đến..."

Đây là thanh âm của Sở Lệnh Tuyên.

Tiếp theo, thanh âm biến đổi, lại biến thành thanh âm của Trần Trụ Trì: "Ha ha, bản thân con thèm ăn, còn cầm Yên Nhi nói chuyện..."

Thanh âm lại biến trở về: "Không phải là nhi tử thèm ăn, thật sự là quá thơm."

Trần A Phúc não bổ một phen loại tình cảnh đó, vui mừng lên tiếng. Nhìn Sở Lệnh Tuyên vẻ ngoài nghiêm túc, vẫn còn có một mặt dạng này, không trách được Sở lão hầu gia muốn mắng hắn thèm ăn.

Hôi Hôi thấy Thất Thất chọc cười Trần A Phúc, cũng đứng lên khoe mẽ nói: "Con còn có bạc, con không thiếu tiền, cha có thể nhiệt tình tiêu..." Đây là thanh âm của Trần A Phúc.

Trần A Phúc tức giận đến búng cái đầu nhỏ của nó một cái, nói: "Ai da, chuyện của nhà chúng ta không được phép lấy ra nói. Nếu ta biết con nói ra ngoài của cải của chúng ta, nhất định phải thu thập con." Nói xong, lại bắn cái đầu nhỏ nó một cái. Hôi Hôi này, cùng so với Thất Thất thanh tú, là điển hình tứ chi phát triển, đầu óc ngu si.

Thất Thất thấy Hôi Hôi bị đánh, ha ha nở nụ cười, thanh âm là Trần lão thái.

Trần A Phúc cũng đi tới cửa, lại nghe Thất Thất nho nhỏ nói thầm một câu: "... Ngược lại lan tâm huệ chất..."

Là thanh âm của Sở Lệnh Tuyên.

Trần A Phúc dừng bước chân một chút, nàng chỉ nghe rõ ràng sáu chữ "Ngược lại lan tâm huệ chất" này, không biết rõ nói tới ai. Có lẽ tương lai không lâu, Sở tiểu cô nương lại sẽ có mẹ kế.

Hy vọng là một người dễ sống chung, nếu không tiểu cô nương vừa vặn tốt lên lại nên đáng thương rồi.

Trần A Phúc rửa mặt xong nằm lên giường, mềm mại, mặc dù không ấm áp như trên giường gạch, lại cảm thấy cực kỳ thoải mái. Thật lâu không ngủ giường, cảm giác tốt quá.

Nàng không bỏ la trướng xuống, xem ánh trăng sáng ngời xuyên qua tấm bình phong cửa sổ linh hoa chiếu vào. Hôm nay là giữa tháng, ánh trăng cực sáng, cho dù có một tầng hai ngón tay cản trở, cũng chiếu trong phòng mông lung lên.

Hương vị gia cụ gỗ mới, mùi thơm đệm chăn bông mới, mùi thơm lá cây Yến Trầm Hương trong gối nằm Đại Bảo như có như không, làm cho nàng sảng khoái tinh thần.

Nhìn lại Đại Bảo bên cạnh một chút, cho dù ngủ, ngẫu nhiên cũng sẽ bắn ra một nụ cười vui vẻ.

Còn có thân nhân lương thiện, Kim Yến Tử và không gian nghịch thiên, món bạc lớn sắp đến tay...

Hiện tại cái gì cái nấy đều tốt, chỉ có một thứ không tốt, chính là thân thế của nàng. Nếu như nhà kia không gây sự, mình ở nông thôn yên tĩnh cả đời, phòng thủ thân nhân, trải qua ngày yên tĩnh, thật là tốt biết bao.

Ngày hôm sau điểm tâm xong, A Lộc đi học, Trần Danh muốn đi Phúc Viên cách vách làm giám sát, Trần A Phúc, Vương thị muốn đi thị trấn Tam Thanh. Trước khi đi, Trần A Phúc muốn mang Đại Bảo cùng hai chó, hai chim đến La gia, nhượng cậu và La Minh Thành chơi đùa với nhau, lại tiện đường hỏi một chút La quản sự có thời gian bồi các nàng đi thị trấn một chuyến hay không.

Đại Bảo đuổi đường đều đuổi khóc, vẫn không thể dẫn cậu. Bởi vì cậu vừa đi, Truy Phong, Vượng Tài cùng Thất Thất, Hôi Hôi sẽ đều muốn đi theo. Các nàng hôm nay gấp rút, muốn mua rất nhiều thứ, nếu như thích hợp, còn muốn mua vài hạ nhân, nơi nào có thời gian chăm sóc hài tử cùng động vật.

Mới vừa qua sân nhỏ Phúc viện, liền nhìn đến La Nguyên đánh một chiếc xe ngựa nào đó đến.

Đi đến trước mặt, La quản sự rèm xe vén lên cười nói: "Chúng ta vừa vặn muốn đi thị trấn làm việc, sẽ giúp cô mua vài hạ nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.