Trong phòng Sở Lệnh Tuyên đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, miệng nửa ngày không thể khép lại.
Đây là cái gì? Quá kỳ quái, chơi quá tốt. Trần A Phúc kia thật sự là một người kỳ quái tuyệt vời!
Mặc dù Sở Lệnh Tuyên cảm thấy nói linh tinh này này nọ nọ, ngây thơ, lại có chút không giải thích được, nhưng không thể phủ nhận bọn nhỏ chơi đến cao hứng vô cùng. Đặc biệt là khuê nữ của mình, thậm chí cười ra tiếng. Khi con bé nói: "Không mở, không mở, phụ thân trở về mở", con ngươi thế nhưng nhìn về phía phương hướng hắn. Khiến hắn làm phụ thân này, cũng tự hào lên.
Trong cười nói hoan ca, rất nhanh đến buổi trưa.
Không cần nói bọn nhỏ còn chưa chơi đủ, ngay cả Sở Lệnh Tuyên xem náo nhiệt cũng không xem đủ.
Sở Lệnh Tuyên gấp không thể chờ đi ra ngoài ôm Sở Hàm Yên dậy nói: "Phụ thân mới biết được, thì ra khuê nữ tài giỏi như thế."
Rồi nói với Trần A Phúc: "Trần sư phụ cái phương pháp này không tệ, mặc dù kỳ quái, nhưng khả năng hấp dẫn chú ý hài tử."
La Đại Nương dẫn người mang bữa cơm trưa đến.
Bình thường, đều là Trần A Phúc dẫn hai đứa bé ăn ở trên bàn trong sảnh phòng, hai chó hai chim ở trên mặt đất sảnh phòng. Hôm nay Sở Lệnh Tuyên ở đây, La Đại Nương liền sắp xếp cơm của mẫu tử Trần A Phúc ở thiên phòng.
Sở Hàm Yên nhìn thấy phụ thân ngồi ở trước mặt mình, còn di di và Đại Bảo đi đến thiên phòng, không muốn, chu mỏ nói: "Di di, Đại Bảo."
Hai chó hai chim cũng không có thói quen, hai chó cuồng gào lên với hắn, Thất Thất và Hôi Hôi cũng nhảy chân kêu: "Mẫu thân, Đại Bảo..."
Sở Lệnh Tuyên thấy mình bị ghét bỏ như thế, cũng thẹn thùng mà ở bên này tiếp tục ăn cơm. Kêu nha đầu đi thiên phòng thỉnh mẫu tử Trần sư phụ lại đây cùng ăn cơm với Yên Nhi, hắn đi ngoại viện ăn.
Sau khi ăn xong, Tống mụ mụ ôm Sở Hàm Yên còn buồn ngủ đi phòng ngủ, Trần A Phúc và Đại Bảo mang hai chó hai chim ra Di Nhiên Viện.
Đi đến ngoại viện, nhìn thấy La quản sự đang đợi nàng.
La quản sự đưa một cái bao trong tay cho Trần A Phúc nói: "Đây là đại gia mua một chút đặc sản ở biên thành phương bắc. Đại gia nhà ta nói, ngày mai hắn còn nghỉ hưu mộc một ngày, chiều hôm nay và ngày mai thì cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, những ngày này vất vả cô rồi." Lại cười nói: "Đại gia của ta rất thích ăn món kho cô làm, phiền toái cô chiều hôm nay làm nhiều chút, trước cơm tối ta cho người đến nhà cô lấy."
Nói xong, chỉ chỉ dưới đất một cái thùng đựng thịt heo, con thỏ, con vịt.
Xe ngựa đưa mẫu tử Trần A Phúc trở về nhà.
Trần A Phúc xách thùng vào phòng bếp, nghe thấy tây phòng Trần Danh và Vương thị đang nói chuyện A Lan phải lập gia đình.
Trần A Lan ngày kia liền phải xuất giá, chú rể là hậu sinh Cổ Kiều thôn. Nghe nói điều kiện gia đình còn không kém, trong nhà có nhà ngói lớn, còn có hai mươi mấy mẫu đất đai, thuộc về hộ nông thôn thượng đẳng. Hai nhà đám hỏi, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Trần A Phúc và Đại Bảo theo chân bọn họ chào hỏi, liền về nhà mới.
Mở bao ra, bên trong chứa một túi mộc nhĩ, một túi hạt thông, một hộp pho mát, một vật trang trí pho tượng cá chép hồng mã não dài ba tấc.
Trần A Phúc cầm lấy pho mát hé miệng vui mừng, về sau lại có thể làm nhiều điểm tâm ăn ngon hơn. Lại cầm lấy vật trang trí pho tượng cá chép nhìn nhìn, diễm lệ, mượt mà, vừa nhìn thì biết tương đối đáng giá.
Vị Đổng sự trưởng kia đối với công nhân viên vẫn tương đối hào phóng, ban thưởng thêm không chùn tay chút nào. Có một lãnh đạo hào phóng, là phúc khí các công nhân viên.
Đại Bảo cũng cầm lấy vật trang trí cười nói: "Nương, vật này rất đáng tiền đi?" Lại phối hợp nói: "Đẹp mắt như thế, khẳng định đáng giá. Nhi tử sẽ đọc sách thật tốt, về sau thi đậu tiến sĩ, mua càng đẹp mắt cho nương."
Trần A Phúc cười nói: "Được, nương chờ. Nhi tử nhanh đi lên giường gạch nghỉ ngơi, chờ tỉnh lại, sẽ có ăn ngon."
Đại Bảo nghe, liền tự mình đi lên giường gạch. Hắn cởi áo bông quần bông ra đặt ở trên chăn, liền chui vào ổ chăn. Ban ngày không đốt kháng, lạnh đến cậu khẽ run rẩy.
Trần A Phúc cầm mộc nhĩ và hạt thông đi nhà cũ, thuận tiện đổ hai bình nước nóng. Cầm về phòng nhét vào ổ chăn, nàng cũng lên giường nghỉ ngơi một hồi. Mới thức dậy đi phòng bếp lão viện làm món kho, Vương thị mang bao tay giúp nàng nhóm lửa.
Đang bề bộn, Cao thị đến, nàng nói ngày mai sẽ phải chuẩn bị chuyện Trần A Lan xuất giá, không thể tới, hôm nay muốn tranh thủ làm nhiều thêm chút việc.
Cao thị mở cửa đông phòng ra, vừa làm việc vừa nói chuyện với mẹ con Trần A Phúc. Giống như hôn sự Trần A Cúc nói mấy nhà đều không thành, bọn họ xem trọng người ta, người ta chướng mắt bọn họ, người ta vừa ý bọn họ, bọn họ lại chướng mắt người ta.
Trần A Phúc nghe, lại vì tiểu A Phúc mà bất bình, nói: "Lúc trước, đại bá nương và A Cúc nói muội là người ngu, lại nhận nuôi con trai, cản trở A Cúc tìm nhà chồng tốt. Hiện tại muội hết bệnh, lại tự lập môn hộ, cũng không thấy nàng ta tìm được nhà chồng tốt. Hừ, chính mình tật xấu, càng muốn đổ thừa lên trên thân người khác."
Cao thị không tốt tiếp lời, chỉ mím môi cười. Còn nói: "Hôm nay buổi trưa ta cầm một lượng bạc về nhà, người trong nhà đều cao hứng, không nghĩ tới ta một tháng liền kiếm nhiều tiền như vậy. Mẹ chồng đều muốn lấy đi, nội không cho, nói hai đứa bé của ta cũng lớn, trên tay phải có một ít tiền nhàn rỗi, cha chồng cũng nói nên như vậy. Về sau, liền phân chia 5:5 là được, ta lấy năm trăm văn, bà bà cầm năm trăm văn."
Nàng không nói hết, Trần A Cúc nói Cao thị không ở nhà, chính mình giúp đỡ làm việc, cũng có thể phân một phần. Bị Trần Nghiệp trừng mắt mới không dám nói nữa, còn ủy khuất đến chảy nước mắt. Nàng vốn là muốn cho Trần A Cúc năm mươi văn tiền, Trần A Quý không cho, nói không thể lại nuông chiều nó...
Món kho vừa làm xong, Trần A Phúc lại xào hạt thông ở trên bếp nhỏ. Chờ hạt thông nguội mát, Trần A Phúc sẽ dùng đá cuội gõ hạt thông, để Vương thị, Cao thị ăn, lại gõ nửa bát, giữ lại cho Đại Bảo và A Lộc ăn.
Đại khái giờ đầu Dậu, La Nguyên đến lấy món kho đi.
Sau khi ăn cơm tối xong, một nhà năm miệng ăn đi đại phòng, thêm trang cho Trần A Lan, mặt khác cầm theo một bao điểm tâm mềm mại cho lão phu nhân.
Bọn họ trực tiếp đi thượng phòng, một nhà bốn người Hồ lão ngũ thế nhưng đều ở bên đây.
Trần A Phúc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Giao thị lão bà Hồ lão ngũ. Giao thị chừng ba mươi tuổi, mặc trường y bông vải bằng lụa, trên đầu mang trâm bạc, trên lỗ tai mang bông tai vàng, ăn mặc như bà địa chủ. Bà ta cười khoa trương, kéo Vương thị vẫn kêu tẩu tử, khiến cho Vương thị cực kỳ không được tự nhiên.
Ngay cả Hồ Thúy Thúy đều thay đổi mặt, cười ngọt ngào gọi Trần A Phúc "A Phúc tỷ". Nàng ta bỏ qua Trần A Cúc kéo tay, duỗi tay tới kéo Trần A Phúc, Trần A Phúc tránh khỏi. Nàng quả thật không thích tiểu cô nương này, lúc trước nàng ta và Trần A Cúc bắt nạt tiểu A Phúc cũng không ít.
Chỉ là, cặp mắt dính ngấy của Hồ Vi khiến Trần A Phúc cực kì chán ghét. Hồ lão ngũ nặng nề ho khan, Hồ Vi mới rủ mí mắt xuống.
Một nhà Hồ lão ngũ cũng là đến thêm trang. Trên mặt bàn bày biện hai khối xích đầu, một khối vải mịn, một khối bằng lụa. Mặt khác, còn có hai chuỗi (hai trăm văn) tiền. Ở quê hương đã là số tiền thêm trang khổng lồ.
Xem một chút Trần Nghiệp cười đến đầy mặt sáng lạn, liền biết hắn hết sức hài lòng.
Mọi người hàn huyên vài câu, nhị phòng Trần gia lại đưa lên thêm trang. Một nhà Trần Danh đưa hai khối thước đầu bằng lụa ở mua phủ thành và một lượng bạc, mẫu tử Trần A Phúc đưa sáu đóa quyên hoa, một bộ lược gỗ thông. Lược là một bộ sáu món, chứa ở trong hộp gỗ tròn đỏ tươi tô hoa, trên lược cũng chạm khắc hoa cỏ, vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]