Trong sân im ắng, một mình Đại Bảo đang ngồi dưới mái hiên xem sách, Truy Phong cùng Vượng Tài bò tới dưới chân cậu ngủ gật. Cậu thấy Trần A Phúc trở về, bỏ sách xuống liền tiến ra đón, hỏi: "Mẫu thân, Yên Nhi muội muội như thế nào rồi?"
Bởi vì lo lắng Sở Hàm Yên, sau bữa cơm trưa cậu cũng không đi nghỉ trưa, liên tục ngồi ở chỗ này chờ mẫu thân.
Trần A Phúc cười nói: "Yên tỷ muội không có việc gì, đã cơm nước xong nằm ngủ." Lại hỏi: "Sao con không nghỉ trưa? Mau lại đi ngủ một lát, tiểu hài tử ngủ không đủ lớn lên sẽ không cao."
Đại Bảo lại chỉ hoa hỏi: "Nương sao ôm một chậu hoa sắp chết về nhà nha?"
Trần A Phúc nói: "Đây là chậu hoa lan, nương xem có thể nuôi sống hay không."
Hai mẹ con trực tiếp đi nhà mới. Đại Bảo về đông phòng ngủ, Trần A Phúc thì theo đuôi Truy Phong cùng Vượng Tài cũng đi đông phòng, nàng một mình đi tây phòng. Thất Thất và Hôi Hôi không biết lại đi bụi nơi nào, nàng đóng kỹ cửa cửa sổ, chuyển hoa vào không gian, xem một chút linh khí bên trong có thể chữa lành hay hoa không. Nếu như không được, thử lại phân yến lần nữa.
Thấy Kim Yến Tử còn đang vểnh lên đuôi to bận rộn, nói: "Kim Bảo, hoa này là Vô Trí đại sư để cho ta dưỡng giúp hắn, con ngàn vạn lần đừng coi nó như món ăn mà ăn."
Kim Yến Tử cái miệng nhỏ nhắn không rảnh, liền vẫy vẫy đuôi dài, bày tỏ mình đã biết.
Ra không gian, Trần A Phúc mới nhớ tới hà bao La quản sự cho nàng. Nàng móc ra, bên trong chứa dĩ nhiên là một tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc.
Một khoản thưởng thành tích lớn như thế, không chỉ là khẳng định đối với công tác của mình, cũng là phí sinh hoạt sinh sống dự chi về sau cho tiểu cô nương.
Trần A Phúc hé miệng cười rộ lên, số tiền này, cầm một nửa dùng ở trên xây nhà cùng mua gia cụ, xây dựng một cái gia viên xinh đẹp. Về sau tiểu cô nương sẽ thường xuyên đi nhà nàng, để cho con bé trưởng thành ở trong hoàn cảnh xinh đẹp. Về sau xiêm y của tiểu cô nương nhà mình cũng bao hết, nhất định phải nghĩ biện pháp để con bé ăn mặc được càng xinh đẹp hơn. Còn có, lại làm một ít đồ chơi đời trước tiểu bằng hữu nhà trẻ thích...
Nàng cất kỹ ngân phiếu, lại bắt đầu vẽ vài tạo hình mèo Katy khác nhau trên giấy, có con rối Katy, túi nhỏ Katy, còn có dép hình Katy, có áo ngủ vải bông thêu Katy. Dép bông vải cùng áo ngủ bông vải là hình thức đời trước, không chỉ đẹp mắt, mùa đông đi tiểu đêm cũng không bị lạnh. Vì để cho áo ngủ bông vải không lộ vẻ mập mạp, trên áo ngủ dài may nguyên một đám hình thoi hình vuông be bé.
Nhưng mà, không thể gọi Katy, tên quá kỳ lạ, mà là đổi thành mèo cát tường. Mặc dù có chút nhà quê, nhưng đón ý nói hùa mọi người thời đại này theo đuổi.
Vương thị và Cao thị làm xong hai bộ quần áo kia, liền làm cho các nàng làm những vật này. Làm hai phần, thêu phường một phần, Sở tiểu cô nương một phần.
Hiện tại Cao thị mỗi ngày hội dành ít nhất hai canh giờ đến nhị phòng giúp đỡ Vương thị thiêu thùa may vá, nàng làm quần áo may đơn giản, dán bố, và ủi quần áo, mà Vương thị là làm thêu hoa, khuy cài, và chỗ may xiêm y mấu chốt nhất.
Về sau, lại nói một chút cùng La chưởng quỹ, thêu phường có thể cho một ít đồ trang sức để nhà mình làm hay không, cũng coi như tìm cho Vương thị cùng Cao thị một phần công tác lâu dài.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần A Phúc nói với Trần Danh chuyện Sở đại nhân ban thưởng bạc cho. Nàng không nói số lượng cụ thể, tình huống tài chính của mình cũng không thể nói được quá rõ ràng với bọn họ, nếu không bốn mươi lượng hoàng kim trong không gian cùng nhiều thứ đồ tốt như vậy căn bản không cầm ra được.
Còn nói La quản sự hy vọng nhà bọn họ xây nhà nhanh lên, xây xong một ít, cũng bảo ngày mai sẽ để tá điền Sở gia đến giúp đỡ thanh lý cây cối.
"Cha ngày mai cũng mời một ít người đi thanh lý, đều dùng người của Đường Viên thì không tốt lắm. Không phải sợ dùng tiền, khuê nữ của cha hiện tại có tiền." Trần A Phúc hào sảng nói.
Sau đó, lại cầm năm lượng bạc cho Trần Danh, để hắn đi trấn trên đổi thành đồng tiền, làm thành tiền công thanh lý cùng xây nhà. Bọn họ trả tiền công được cao một chút, bởi vì nhà mình không cung cấp bữa cơm trưa.
Buổi tối, Trần A Phúc cũng không cần phải trợ thủ cho Vương thị nữa, liền cùng với A Lộc và Đại Bảo, đi theo Trần Danh đọc sách, viết chữ.
Vẽ tranh có thể nói vô sự tự thông, có thể biết chữ viết chữ nhất định cần phải học tập. Cho dù có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, cũng phải mắt nhìn qua mới được.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc dậy thật sớm, nàng chưng bánh ngọt cho bọn nhỏ. Kể từ khi làm ấu sư, Trần A Phúc bận rộn giống như con quay, ngày ngày đi sớm về tối, ngay cả ngủ lấy lại sức cũng không được.
Nàng hiện tại vô cùng hy vọng nhà mới có thể xây dựng nhanh lên, đến lúc đó làm một cái lò nướng đất, có thể làm rất nhiều điểm tâm tốt một chút, cũng bớt việc được nhiều.
Khi nàng mở cửa phòng ra, một trận gió rét cuốn bông tuyết bay vào.
Nha, tuyết rơi rồi. Đây là trận đầu tuyết đầu tiên năm nay.
Trần A Phúc có chút mừng rỡ, nàng đời trước vẫn luôn sinh hoạt ở phía nam, chỗ đó rất ít tuyết rơi. Cho dù có rơi, phần lớn cũng là mưa thêm tuyết nhỏ, không lớn như thế.
Nàng vào trong viện, hai tay mở ra, tiếp lấy bông tuyết, cảm giác bông tuyết bay vào lòng bàn tay lại tan chảy thành giọt nước.
"Lại ngốc rồi? Lạnh thì làm sao, mau vào phòng." Một giọng nói truyền đến, là Vương thị ôm củi tới đây.
Hiện tại làm điểm tâm đều ở nhà mới, Vương thị nấu gạo lức ở trong nồi ở nhà cũ, liền đến bên này làm điểm tâm.
Hiện thời trong nhà bận rộn, tiền cũng thư thái, cho nên củi đều là dùng tiền mua.
Vương thị thấy Trần A Phúc bỏ trứng, đường cùng một ít gia vị thành hỗn hợp vào bên trong tách trà có nắp, sẽ để chén trà lại vào trong nồi chưng. Chờ chưng chưng xong, lấy ra, thế nhưng biến thành điểm tâm màu vàng nhạt bong bóng nhỏ, xem đều thích. Nếm một ngụm, ngọt xốp mềm mại, miệng đầy sinh hương, ăn thật ngon.
Trần A Phúc cười nói: "Nếu như có sữa, ăn sẽ ngon hơn."
Vương thị nói: "Cái này ăn đã phi thường ngon. Cũng không biết đầu của con là lớn lên như thế nào, ngay cả mấy thứ đa dạng này cũng nghĩ ra."
Làm xong nồi đầu tiên lại bắt đầu làm nồi thứ hai. Thừa dịp lúc Vương thị qua bên kia xem cháo, Trần A Phúc đưa miếng bánh ngọt vào không gian. Kim Yến Tử không biết ngủ trong ở tòa nhà nào, nàng đặt bánh ngọt ở trên một lá cây liền mau chóng đi ra ngoài.
Trần A Phúc đi Đường Viên, giao một cái hộp đựng thức ăn cho La quản sự. La quản sự cười tiếp nhận đi, nhìn lại nàng xách một cái hộp đựng thức ăn khác đi nội viện, cũng không thẹn thùng như lúc trước.
Tháng đầu tiên Trần A Phúc rất tự giác không nghỉ ngơi, mà là đợi đến mùng mười mới nghỉ ngơi.
Mùng chín này, Trần Danh và Vương thị biết rõ tiểu quý nhân ngày mai muốn đến nhà mình, căng thẳng đến không thôi, đều quét dọn hai cái sân cùng trong phòng một lần. Ngay cả Vương thị nhiều ngày không ra khỏi cửa đều ra cửa, cùng Trần Danh đi trấn trên mua thức ăn.
Đồng thời, lại mua một ít đồ dùng học tập cho A Lộc, ngày mười một, A Lộc liền phải chính thức đi tư thục Thượng Thủy thôn đọc sách.
Ngày mười này, Trần A Phúc rời giường sớm. Đi trước không gian nhìn nhìn chậu hoa lan kia, so với bắt đầu thì khá hơn nhiều, thân hoa đã hiện xanh, lá cây cũng đã giãn ra. Nhưng còn không tính quá cường tráng, lại phải dưỡng vài ngày.
Trần A Phúc vẫn còn có chút mừng thầm, lại tìm được một con đường tiền tài.
Liền nghe đỉnh đầu nàng truyền đến thanh âm: "Phúc mụ, chậu hoa này người ta cho phép người bỏ vào đây, đó là bởi vì hoa này là giống quý hiếm, để ở chỗ này không bôi nhọ Yến Trầm Hương. Còn mấy cái hoa rách cỏ nát chít chít méo mó, đừng mơ tưởng lấy đi vào."
Trần A Phúc tức giận một hồi. Làm sao nó biết rõ tâm tư của mình? Vật nhỏ này, tinh đến tặc tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]