Trần A Phúc lắc đầu cải chính: "Đây không phải nói lời nói chậm, đó là hát khúc nhi, là khúc nhi, khúc nhi."
"Khúc... nhi, còn muốn." Sở Hàm Yên nói.
Trần A Phúc lại hát một lần. Thanh âm mới vừa dừng lại, Sở Hàm Yên còn nói: "Còn muốn."
Liên tục hát nữa là không thể được.
Trần A Phúc nói: "Chỉ là di di hát không thể một mình được. Tỷ muội cũng phải bắt chước hát theo. Đợi đến Kim Bảo vừa về đến, phát hiện tỷ muội biết hát khúc nhi, còn hát là nó. Nó khẳng định cao hứng, nói không chừng buổi tối cũng sẽ bồi tỷ muội đâu..."
Cũng mặc kệ nàng có nghe hiểu được hay không, một trận nhắc tới.
Sau đó, liền đứng lên nói: "Hôm nay tiết đầu tiên là..."
Buổi trưa, thời điểm La Đại Nương mang người đến Di Nhiên Viện đưa cơm, bị tình cảnh trong sân kinh sợ.
Chỉ thấy Trần A Phúc đứng ở dưới tàng cây cây bạch quả, Yên tỷ muội, Đại Bảo, La Mai, La Minh Viễn xếp hàng một dãy đứng ở đối diện nàng, Thất Thất và Hôi Hôi còn đứng giữa bọn họ.
Trần A Phúc nói một câu, những hài tử này cùng hai con vẹt liền đi theo nói một câu, bọn nhỏ còn vừa nói theo vừa vỗ tay có tiết tấu. Đương nhiên, Sở Hàm Yên không nói cũng không vỗ tay, chỉ ngơ ngác nhìn Trần A Phúc, thỉnh thoảng môi sẽ động động. Con bé không kiên nhẫn, Tống mụ mụ liền vội vàng đút chút bánh ngọt tơ vàng vào trong miệng con bé.
Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa, Hàng năm mùa xuân tới nơi này. Ta hỏi Yến Tử vì sao đến, Yến Tử nói, Nơi này mùa xuân xinh đẹp nhất.
Nói xong một lần, Trần A Phúc sẽ bật ra hai ngón tay cái, khen ngợi: "Ừ, giỏi quá."
Trần A Phúc trông thấy La Đại Nương mang người cầm lấy hộp cơm đến, cười nói: "Tiết học thứ nhất kết thúc. Các con biểu hiện được đều đặc biệt tốt, di di ban thưởng các con ăn bánh ngọt tơ vàng."
Sau đó, lại cho mấy đứa hài tử mỗi đứa một khối nhỏ bánh ngọt tơ vàng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng một đứa một khối. Hai vật nhỏ sớm không kiên nhẫn, chỉ là liên tục dùng bánh ngọt tơ vàng treo ngược khẩu vị chúng nó.
La Đại Nương cười nói, "Trần sư phụ cũng ở nơi đây ăn cơm đi, ăn xong lại..."
Hai chữ "Về nhà" bị bà nuốt xuống, cười nhìn Sở Hàm Yên một cái.
Trần A Phúc thấy chuẩn bị thức ăn cho nàng cùng Đại Bảo, nàng hiện tại quả là đói rồi, liền ở bên này ăn trưa. Đợi đến khi Sở Hàm Yên ngủ ngồi, Đại Bảo đã ngủ trên giường ở thiên phòng, mới mang Truy Phong về nhà.
Nàng đi được mau, đại khái nửa khắc chuông thì đến nhà.
Vương thị còn chừa cơm cho nàng, nàng nói mình đã ăn.
Trần Danh hứng thú tràn trề nói: "Cha sáng hôm nay đi nửa ngày, vẫn cảm thấy chúng ta bên này tốt. Hai cái sân có thể trở thành một cái viện, sẽ mua đất hoang bên cạnh nhà con, xây cái sân khác."
Trần A Phúc lại nói: "Một ít này cộng lại vẫn chưa tới hai mẫu, xây hai cái sân quá nhỏ. Hơn nữa ra cửa chính là đất trồng rau người ta, cũng không rộng thoáng."
Trần Danh nói: "Vậy thì nhà các con xây lớn chút, sân của chúng ta xây nhỏ chút."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Xây nhà tốt nhất muốn một lần thích hợp. Hai cái sân ít nhất phải mỗi cái trên hai mẫu, cha lại tìm kiếm thêm đi."
Trần Danh bất đắc dĩ gật đầu. Hắn mặc dù cảm thấy thực sự không cần thiết xây sân lớn như vậy, nhưng vẫn lựa chọn nghe lời khuê nữ nói.
Trần A Phúc trở về nhà mới nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ, thức dậy lại nghĩ tới nên làm những thứ gì cho thêu phường, lại dùng bút lông vẽ vẽ viết viết trên giấy.
Kể từ sau khi thân thể tốt lắm, Trần A Phúc chỉ cần có rảnh rỗi, cũng sẽ "Rất nghiêm túc" theo sát Đại Bảo và A Lộc cùng nhau học bài hoặc là luyện tập viết chữ bút lông.
Nàng "thông minh" khiến Trần Danh kinh ngạc không thôi, có một lần Trần Danh đích xác nhịn không được, thốt ra: "A Phúc quá thông tuệ, đúng là Trần..." Tự biết thiếu chút nữa lỡ lời, vội vàng nhanh chóng im miệng, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Một bên Vương thị cũng đỏ mặt, ngẩng đầu không biết làm sao nhìn trượng phu cùng nữ nhi.
Trần A Phúc biết rõ hắn muốn nói "Rất giống Trần cử nhân". Còn may Trần cử nhân là học bá, lại thiên phú dị bẩm, năm tuổi có thể làm thơ, làm cho nàng "Thông tuệ" có chỗ ra. Kỳ thật, cổ nhân cũng hiểu di truyền học, chỉ là cách gọi bất đồng, bọn họ nói là "Truyền thừa".
Thấy Trần Danh và Vương thị như thế, Trần A Phúc ha ha cười nói: "Rất giống cha, đúng không? Nội đã nói qua, cha thông tuệ, nếu như cha không ngã bệnh, đã thi đậu tiến sĩ rồi."
Trần Danh nghe vậy, thong thả thở ra một hơi, cười gật đầu. Vương thị cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu làm công việc.
Trần A Phúc "thông tuệ kinh người" cùng "tướng mạo kinh động lòng người" cũng đủ giống như Trần Thế Anh, có cái bí ẩn này, nàng về mặt học tập cũng không quá khắc chương thu liễm sắc sảo. Vẽ cũng giống vậy, động vật dưới ngòi bút của nàng cũng tốt, xiêm y cũng tốt, đều là đẹp mắt lại rất khác biệt.
Cho nên, mặc kệ vật gì nàng vẽ ra được, Trần Danh và Vương thị cũng sẽ không cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vẽ tranh thay đổi sửa đổi, kém một khắc chuông đến giờ Thân, Trần A Phúc lại đứng dậy đi Đường Viên.
Buổi chiều mặt trời no đủ, cho dù là ngày mùa thu mặt trời cũng phơi nắng người. Bọn họ không thể chơi đùa ở trong sân, liền chơi ở dưới hành lang râm mát.
Trần A Phúc mang mấy đứa hài tử cùng Thất Thất, Hôi Hôi, vừa nhảy vừa khoa tay múa chân, liên tục hát nhạc thiếu nhi "Tiểu Yến Tử mặc quần áo hoa". Về sau, Diệu nhi cùng Xảo nhi cùng với hai tiểu nha đầu mười tuổi trông cửa cũng gia nhập vào. Hát một trận, sẽ nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, uống nước, ăn một chút gì.
Nội dung bọn họ mỗi ngày "lên lớp" chỉ có một, cũng chỉ là đọc "Tiểu Yến Tử" thiếu nhi, rồi nhảy múa.
Đại Bảo đã không muốn chơi cái trò chơi ngây thơ này, ngày thứ hai bắt đầu, cậu trước đọc theo trong chốc lát, liền dẫn Truy Phong ngồi ở một bên đọc sách. Khi thì cậu sẽ bị tiếng cười bên cạnh dẫn tới ngẩng đầu lên, liền cười cao giọng gọi một tiếng: "Yên Nhi muội muội, muội giỏi quá." Sau đó, đặt sách ở trên bắp đùi, bật hai ngón tay cái với đối diện.
Chỉ là, phần "Ân cần" này của cậu bảy tám phần mười Sở Hàm Yên không nghe thấy. Ngẫu nhiên nghe được, nhìn sang cậu một cái, Trần Đại Bảo liền sẽ cao hứng đến không được.
Bọn nha đầu tuổi lớn chút, kể cả La Mai, đều biết rõ đây là bồi chủ tử chơi, cũng cực kỳ phối hợp. Chỉ có tiểu bằng hữu La Minh Viễn nho nhỏ rất là buồn bực cùng mất hứng. Chơi lâu, hắn đã sớm biết đọc, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại, hát mấy từ giống nhau, lại đọc đặc biệt chậm, liền không nhịn được.
Chỉ cần cậu nhóc hơi có thất lễ, La Đại Nương hoặc là Ngụy thị hầu hạ một bên liền trừng mắt với cậu, cậu lại chỉ đành nén lệ đi theo tiếp tục chơi đùa.
Trần A Phúc thấy vậy, liền sẽ ở lúc "Nghỉ ngơi giữa khóa" lặng lẽ cho cậu nhóc nhiều khối tơ vàng bánh ngọt, hoặc là điểm tâm khác, dụ dỗ cậu nói: "Chỉ Viễn tiểu tử, Viễn tiểu tử ngoan ngoãn nhất, bọn họ cũng không có."
La Minh Viễn nghe, liền cũng nín khóc mỉm cười.
Trần A Phúc thế này, người La gia rất là cao hứng.
Qua ba ngày, Sở Hàm Yên cuối cùng sẽ nói "Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa... Mùa xuân tới nơi này", nói xong còn sẽ nhảy một cái.
Mặc dù nói đến vô cùng chậm, còn có chút nói lắp, nhảy được cũng không cao, nhưng cái này đối với con bé mà nói đã là một tiến bộ rất lớn. Hơn nữa, con bé cũng không bài xích chơi đùa cùng những hài tử khác cùng nhau, có đôi khi chứng kiến người khác chơi cao hứng, còn biêt nhếch nhếch môi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]