Chương trước
Chương sau
Vừa về tây phòng, Vương thị liền ôm Trần A Phúc vào trong ngực, thất thanh khóc rống lên: "A Phúc, A Phúc của ta, đều là nương không tốt, ném mặt mũi các con, còn làm hại con thiếu chút nữa bị người đánh chết..."

A Lộc và Đại Bảo thấy Vương thị khóc đến thương tâm, đều ôm các nàng khóc lên. Trần A Phúc chảy nước mắt nói: "Nương, nương không làm mất mặt chúng con, bởi vì nương căn bản là không làm gì sai. Người không nên thừa nhận bêu danh, cho nên ta dạy dỗ hai người nhiều chuyện kia là phải nên làm. Nương yên tâm, ở trước khi đánh nhau với bọn họ, con đã nhờ đại tẩu đi kêu Cao Lý Chính cùng La quản sự, con không có việc gì. A, còn có Truy Phong, nó rất lợi hại, sẽ bảo hộ con..."

Truy Phong đang ở bên chân bọn họ, nghe được nữ chủ nhân nhắc tên nó, vội vàng đứng lên ôm chân nữ chủ nhân tru lên.

Trần Danh đi đến, nói: "Quyên nương, A Phúc nói đúng, cũng làm đúng. Nàng không làm mất mặt chúng ta, bởi vì nàng căn bản cũng không sai cái gì. Đều là hai ác phụ kia truyền bá lời đồn, hủy danh tiết người ta. A Phúc đánh được tốt, hai ác phụ, chính là thiếu thu thập." Rồi nói với Trần A Phúc: "Nhanh đi thay quần áo, kẻo lạnh."

Vương thị tựa như mới thanh tỉnh lại, lau nước mắt thúc giục: "Nhanh đi thay y phục ẩm ướt đi, nằm ở trong chăn, nương lập tức nấu nước nóng cho con tắm. Nếu như con lại sinh bệnh, nương lỗi lầm càng lớn."

Trần A Phúc mới cảm giác trên người lạnh như băng, còn có chút nghẹt mũi. Vừa rồi chỉ lo tức giận đánh nhau, không cảm thấy lạnh. Nàng ngăn cản Vương thị, để Đại Bảo cùng nàng trở về phòng nấu nước.

Vương thị vẫn vội vàng đi theo, nấu canh gừng ở trong nồi, mới về nhà cũ.

Trần A Phúc rửa tắm nước nóng cùng gội đầu, lại uống canh gừng, thân thể lại lanh lẹ lên. Bởi vì có Yến Trầm Hương, cũng thường xuyên ăn thức ăn "thêm nguyên liệu", tố chất thân thể nàng rất tốt.

Nàng lại đi nhà cũ. Mới vừa qua cửa hông, đã nhìn thấy Cao thị và Trần A Lan đến, trong tay Trần A Lan bưng chậu và quần áo Trần A Phúc đánh rơi ở bên dòng suối.

Trần A Phúc nhìn thấy xiêm y đã giặt rửa sạch sẽ, vội nói cám ơn.

Cao thị nói: "Xiêm y nhà muội có chút tốt hơn, xem có bị ném cái nào không."

Trần A Phúc lật hai cái, quả thật là mất ba kiện. Liền nói: "Chao ôi, mất thì mất đi. Xiêm y nhà đại tẩu khẳng định cũng có mất đi? Mau nhìn xem mất mấy món. Thực xin lỗi, bởi vì muội, hại mọi người mất đồ, còn hại mọi người lo lắng hãi hùng. Cảm ơn mọi người, cảm ơn đại bá cùng đại ca, còn có bà nội. Bà lớn tuổi như vậy, còn phải bận tâm cho chúng ta."

Trần A Lan khóc đến con mắt đỏ bừng lại đỏ mặt, nàng cảm giác mình rất vô dụng.

Cao thị nói: "Đều là thân thích, gặp phải chuyện, không phải là muốn giúp đỡ lẫn nhau. Xiêm y chỉ ca của muội và nội mỗi người mất một cái, không sao, hôm qua muội đã cho bọn họ xiêm y bằng lụa." Lại khuyên khuyên Trần A Phúc, liền cùng Trần A Lan rời đi.

Trần A Phúc phơi xiêm y, lại làm một nồi bánh canh trứng gà, mọi người ăn xong liền ngủ.

Buổi trưa La quản sự để Trần Danh nói cho Trần A Phúc, hôm nay không cần đi Đường Viên, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Trần A Phúc bởi vì thể xác và tinh thần mệt mỏi, tối hôm qua lại ngủ không được ngon giấc, một giấc ngủ này đến giờ Thân.

Lúc nàng tỉnh lại, trông thấy Đại Bảo đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường ôm Truy Phong nhìn nàng. Hai mẹ con lại đi qua nhà cũ bên cạnh.

Vương thị đã khá hơn rồi, ngồi ở trên giường làm xiêm y cho A Lộc. Mặc dù con mắt sưng đỏ, nhưng vẻ mặt dịu dàng yên ổn.

Thật sự là nữ nhân kiên cường, không trách được có thể gánh qua nhiều cực khổ cùng đả kích như vậy, chống đỡ cái nhà này.

A Lộc ở trên bàn lò đọc sách, Trần Danh đang chỉ đạo hắn. Đại Bảo thấy vậy, cũng vội vàng đi sang ngồi.

Trần Danh nói với Trần A Phúc: "Nội con hôm nay bị kinh hãi, trên cánh tay đại bá của con cũng bị cọ rớt một khối da lớn. Vốn là muốn mời bọn họ đến nhà ăn bữa cơm, nhưng nhà ta dạng này, cũng không tâm tư làm, buổi tối ta lấy vài thứ đi xem bọn họ một chút. A Phúc liền bồi cha đi thôi."

Trần A Phúc gật gật đầu, hiện tại Vương thị không muốn ra khỏi cửa, chân A Lộc lại không tốt, chỉ đành để nàng bồi Trần Danh đi. Lần này đại phòng giúp bận rộn, cũng xác thực phải đi cảm tạ bọn họ.

Nàng từ trong lồng ngực móc ra một cái hà bao, lấy ra sáu cái ngân quả tử nói: "Đây là Sở lão hầu gia cho Đại Bảo, đồ của người nhà có tiền. Cha cho nãi cùng đại bá, đại ca một người hai cái, mặc dù không đáng giá bao nhiêu tiền, chơi cái mới mẻ."

Trần Danh tiếp ngân quả tử, lại nói: "Lần này, La lão gia cùng người bên Đường Viên, một nhà đại bá của con, mấy nhà tộc nhân, Cao Lý Chính, một số người nhà Võ thợ mộc, còn có Hồ lão ngũ, đều giúp bận rộn, chúng ta phải thỉnh bọn họ ăn bữa cơm. Nhưng nhà ta quá nhỏ, trong phòng không ngồi được nhiều người như thế. Cha nghĩ tới, liền cầm một ít tiền xử lý ở nhà đại bá của con. Như thế nào?"

Cái này ngược lại là biện pháp tốt. Nhiều người như vậy, phải ngồi nhiều bàn, hiện tại trời lạnh đã không thể bày ở bên ngoài, xếp đặt đi đại phòng vừa vặn. Cho nhiều thêm chút tiền, Hồ thị cũng sẽ nguyện ý. Mấu chốt là, như thế có bao nhiêu thể diện, Trần Nghiệp ưa sĩ diện nhất định sẽ thích.

Trần A Phúc gật đầu nói được, lại đề xuất chuyện cất nhà. Nói trong tay nàng còn có chút tiền, về sau sẽ còn kiếm càng nhiều tiền, muốn xây cái nhà lớn chút, mua hai hạ nhân giúp đỡ làm việc.

A Lộc lập tức tiếp miệng nói: "Xây căn phòng lớn, xây nhiều thêm mấy gian phòng làm kho lúa, nếu không như vậy thì nhiều lương thực không có chổ chứa."

Trần Danh suy nghĩ một chút, nói: "Cha biết rõ A Phúc có tiền đồ, xây nhà ở, mua người, đều được. Chao ôi, cha vô dụng, nam nhân nên làm việc, đều là mẹ con các con đang làm."

Trần A Phúc lại nói: "Liền mua hai khối lớn chút, hai cái sân giống như hiện tại, cách một cái tường, lại đánh cái cửa hông, thuận tiện lui tới."

Trần Danh lại lắc đầu nói: "Trước kia cha còn cảm thấy qua hai năm lại nói chuyện nhà mình xây nhà. Nhưng bây giờ, trong nhà đã có nhiều đất như vậy, cũng muốn để cho nương con cùng A Lộc hưởng phúc. Nhà có thể cất, nhưng mà, cha cảm thấy hiện tại con đã tự lập môn hộ, nếu như cất nhà, lại không thể giống như bây giờ liền cùng một chỗ, cảm giác như không có ở riêng." Lại vội vàng giải thích: "A Phúc không cần đa tâm, cha như vậy, không phải là ghét bỏ con, là vì tốt cho con và Đại Bảo... Ực, nếu như về sau con chiêu con rể, con rể không nhất định thích cách nhà cha vợ gần như thế."

Trần Danh không muốn lại cùng Trần A Phúc cái gì cũng trộn cùng một chỗ, nhưng lại không thể nói rõ. Ngày hôm qua ý tứ Trần Nghiệp cùng Trần lão thái, là để cho Trần A Phúc một lần nữa trở lại Trần gia, kêu Trần Danh sai người đi huyện nha tiêu hủy nữ hộ hộ tịch của nàng. Nói nàng tài giỏi như thế, vạn nhất về sau biết rõ Trần Danh không phải là cha ruột của mình, mang sản nghiệp dưới danh nghĩa đi tìm nơi nương tựa cha ruột, vậy chẳng phải là Trần Danh đã uổng công nuôi sống nàng nhiều năm như vậy? Nếu như hợp cùng một chỗ, người nàng vạn nhất đi, ít nhất sản nghiệp còn ở đây.

Trần Danh không muốn, nói vẫn là Vương thị kiếm tiền nuôi sống Trần A Phúc, đã hiếu kính mình nhiều thứ như thế, không thể cái gì đều lấy đi qua. Lại nói, A Phúc không phải là người không có lương tâm, không thể không nhận hắn làm cha...

Trần Nghiệp và Trần lão thái lại cảm thấy, làm gì có ngốc tử nào biết rõ mình có cha ruột là đại quan như vậy còn không đi nhận thức, đều có chút mất hứng Trần Danh "cố chấp" ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.