Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc ôm cánh tay Vương thị, gối đầu ở trên vai bà nói: "Nương, con biết rõ. Nếu như ngay cả cha con con cũng tin không nổi, còn có thể tin ai? Trong lòng con, cha, nương, đệ đệ, Đại Bảo, mọi người đều là người thân thân nhất của con."

Trần Đại Bảo nghe, cũng trượt xuống giường, ôm lấy Vương thị cuốn đầu lưỡi nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều là người thân thân nhất của Đại Bảo."

Vương thị cười rộ lên, bà cảm thấy khuê nữ cùng ngoại tôn đoạn thời gian gần đây đặc biệt thích làm nũng với bà, lời nói cũng nói được có chút xấu hổ muốn chết. Nhưng mà, bà thích.

Trần A Phúc suy nghĩ trong lòng, Trần Danh tính cách không nóng không lạnh, lại đặc biệt nghe Trần Nghiệp, có một số việc bị Trần Nghiệp xía vào không dễ làm. Xem ra, về sau sản nghiệp của mình và sản nghiệp nhà Trần Danh vẫn phải phân biệt rõ ràng thì tốt hơn. Không phải sợ bị người nhớ thương đi, mà là không muốn nghe đến những thứ "Tạp âm" kia, càng thêm phiền não.

Rồi nàng nói với Vương thị: "Nương, cha con lương thiện, tính cách lại thiên về không lạnh không nóng. Nếu như về sau cha bắt đầu quản lý gia nghiệp, nương vẫn nên nói thêm để cảnh tỉnh ông, phải chú ý cái nhà này của chúng ta nhiều hơn."

Vương thị cười gật gật đầu, nói: "Nương biết rõ." Lại nói: "Cha con cũng không ngốc, có một số việc trong lòng ông ấy rõ ràng."

Trần A Phúc nói: "Trong lòng cho dù rõ ràng, chỉ là có đôi khi loay hoay sĩ diện."

A Lộc ở một bên nói: "Tỷ tỷ yên tâm, nếu như cha không bỏ được mặt mũi, đệ nhắc nhở ông."

Mấy người đang đông phòng nói chuyện hồi lâu, mấy người trong tây phòng còn không chưa nói xong.

Trần A Phúc liền dẫn Đại Bảo về nhà mới. Trần Danh đã nói sẽ không lại để cho thê tử trai gái chịu ủy khuất, liền nhìn hắn biểu hiện đi. Mặc kệ mẫu tử Trần Nghiệp nghe trong thôn đồn đãi cái gì, có ý kiến gì, hy vọng Trần Danh có thể bảo vệ người nhà.
...
Đêm thu như nước, ánh sao đầy đất.

Trong Di Nhiên Viện Đường Viên, Sở Lệnh Tuyên ngồi ở bên giường treo vài con rối dáng vẻ tiểu Yến Tử, nhìn Sở Hàm Yên ôm con rối đại Yến Tử tiến vào trong mộng. Hắn nguyện ý nhất là chứng kiến bộ dáng khuê nữ ngủ say, không dại ra, không có ủy khuất, mặt mày yên ổn, bên môi thỉnh thoảng còn bắn ra cười mỉm một lúm đồng tiền.

Môi hắn cũng ngoéo một cái, dùng tay nhẹ nhàng lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, mới đứng dậy đi thư phòng.

La quản sự cùng đại nhi tử của hắn La Nguyên La tiểu quản sự vẫn còn ở nơi này chờ hắn.

La quản sự nghe La Nguyên nói một chút đồn đãi Hưởng La thôn cùng tin tức nghe được, trong nội tâm có thể nói là sóng to gió lớn. Hắn nói như thế nào cũng cảm giác mình đã gặp qua Tri phủ Trần đại nhân mới tới, nhưng lại nhớ không nổi lúc nào thì gặp mặt qua. Lại thì ra... Có một số việc cũng là mình xem nhẹ, không suy nghĩ nhiều như vậy, phải lập tức bẩm báo với chủ tử mới được.

Khi Sở Lệnh Tuyên nghe những lời kia, cũng khiếp sợ không thôi, vội vàng nói: "Ta vẫn nhớ quê quán Trần đại nhân là tỉnh Hồ An, mười mấy năm trước hắn giải Nguyên thi Hương từ tỉnh Hồ An, qua năm xuân kỳ lại được Hoàng thượng điểm Thám hoa, năm ấy hắn mới mười sáu tuổi, có thể nói quang cảnh có một không hai. Như thế nào mà nhà lại biến thành tỉnh Ký Bắc, còn là người Triệu gia thôn trấn bên cạnh... Vì sao nương của Trần gia nương tử sẽ là con dâu nuôi từ bé của Trần đại nhân, hắn khảo trúng cử nhân Trần mẫu liền đuổi Vương thị ra khỏi Trần gia?"

La quản sự nói: "Đó đều là chuyện xưa mười mấy năm trước, đại gia còn nhỏ, lại ở kinh thành, không biết cũng bình thường. Lão nô cũng là chín năm trước mới đến Đường Viên, chuyện này cũng không quá rõ ràng."

La Nguyên khom người nói: "Nô tài lần này đặc biệt đi Triệu gia thôn, tốn một ít bạc mới thăm dò rõ ràng tình huống đại khái một nhà kia. Trần đại nhân quê quán ở tỉnh Hồ An không sai..."

Nghe nói, cha Trần đại nhân là cử tử tỉnh Hồ An, trước kia đi kinh thành khảo tiến sĩ chưa trúng, về nhà đi qua Triệu gia thôn, liền ở nhờ trong nhà nương Trần đại nhân Triệu thị. Ai ngờ vào buổi tối đột nhiên mắc bệnh nặng, bị buộc ở lại Triệu gia. Triệu gia biết rõ hắn là cử nhân, đối với hắn rất là lễ ngộ, mời người chữa bệnh cho hắn không nói, còn chiêu đãi ăn ngon uống tốt.

Trần phụ một lần đó ở lại hai tháng có thừa, thân thể vẫn không thật tốt, không thể lữ hành đường dài. Cha mẹ Triệu thị liền đề xuất, hứa gả khuê nữ của mình cho hắn, để hắn tiếp tục ở Triệu gia tĩnh dưỡng lâu dài. Chờ sau khi khỏi bệnh lại hồi hương, hoặc là trực tiếp đợi đến ba năm sau lại vào kinh đi khảo cũng được.

Trần phụ khi đó đã không có bao nhiêu lộ phí, cộng thêm cha mẹ chết sớm, quê quán chỉ có vài thân tộc. Liền nghĩ không bằng ở lại trong này hăng hái thật tốt, chờ thi đậu Tiến sĩ lại cẩm y hồi hương. Lại thấy Triệu thị lớn lên cũng được, gia cảnh ở quê hương cũng coi như giàu có, liền đồng ý.

Nhà mẹ đẻ Triệu thị liền xuất tiền xây một căn nhà ở Triệu gia thôn, Trần phụ liền ở đây lấy vợ sinh con.

Ai ngờ Trần phụ bệnh liên tục không ngừng, vừa không thể hồi hương, cũng không thể đi kinh thành khảo thí. Đặc biệt là năm nhi tử Trần Thế Anh năm tuổi, đúng là thiếu chút nữa chết ...

La Nguyên nói tiếp: "Trần phụ bệnh nặng, Trần mẫu nghe một hòa thượng du phương nói cần tìm một người cầm tinh con thỏ ở phía đông đến trong nhà xung hỉ, bệnh Trần phụ có thể tốt lên. Trần mẫu không muốn tìm nữ nhân trở về làm thiếp xung hỉ cho trượng phu, tìm Vương Quyên Nương mười tuổi cầm tinh con thỏ làm con dâu nuôi từ bé cho nhi tử xung hỉ. Như vậy, không chỉ có thể xung hỉ, có thể giúp mình làm việc mang hài tử. Nhưng mà, khi đó Trần đại nhân mặc dù vừa mới năm tuổi, cũng đã là thần đồng nổi tiếng xa gần, đọc sách vô cùng tốt. Hơn nữa, lớn lên răng trắng môi hồng, tuấn tú dị thường. Trần mẫu tốn năm lượng bạc mua Vương Quyên Nương vào cửa, cũng không đi đăng kí trong nha môn. Bên ngoài nói Vương Quyên Nương là con dâu nuôi từ bé của nhi tử bà ta, trên thực tế chính là một tiểu đứa ở dùng năm lượng bạc mua về. Cái này ở quê hương cũng là chuyện thường, rất nhiều gia đình đều là chờ nhi tử lớn lên muốn viên phòng cùng con dâu nuôi từ bé, mới đi huyện nha đăng kí. Nhưng mà, Trần mẫu hẳn không phải là nghĩ dạng này, có lẽ, khi đó bà ta chính làm chuẩn bị hai tay...
"Khoan hãy nói, Vương Quyên Nương vừa vào cửa Trần gia, Trần phụ sắp chết thế nhưng chuyển biến tốt đẹp lên, lại sống bốn năm mới chết. Trần phụ trước khi chết, kêu bọn họ đưa hài cốt của hắn trở về nguyên quán, còn để nhi tử nhận tổ quy tông. Trần mẫu mang nhi tử cùng Vương Quyên Nương đỡ linh về lão gia, sau thất thất lại trở về Triệu gia thôn, nói là tộc nhân Trần gia bắt nạt cô nhi quả phụ bọn họ... Từ đây, bọn họ liền ở lại Triệu gia thôn, chỉ có thời điểm Trần đại nhân khảo tú tài cùng khảo cử nhân mới về tỉnh Hồ An hai lần."

Blah blah, La Nguyên đều nói ra chuyện nghe được.

Sở Lệnh Tuyên nghe xong, hừ lạnh nói: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Lão phụ kia vì tiền đồ, nhi tử cũng quá biết tính kế. Nhưng mà, ta nhớ được Trần phu nhân họ Giang, là khuê nữ Giang đại nhân, mà không phải họ Đường."

La Nguyên cười nói: "Dạ, đại gia nhớ không lầm. Nữ nhi Đường gia chỉ làm quý thiếp, Trần đại nhân cuối cùng cưới, là nhị cô nương Giang gia."

Sở Lệnh Tuyên cười lạnh nói: "Tính đi tính lại, lại làm đồ cưới cho người ta, Đường gia kia, vẫn không coi là lão phụ Trần gia. Chỉ là Vương Quyên Nương đáng thương, ở Trần gia trông giữ mười năm, lại bị đuổi ra cửa như thế..." Lại nói: "Nhưng mà, Vương Quyên Nương cũng quá sốt ruột, một nữ không hầu nhị phu. Trần mẫu dù có đáng hận, kế mẫu lại bức bách, bà ấy cũng không phải về nhà mẹ đẻ mười ngày liền tái giá, ít nhất phải đợi đến Trần đại nhân về nhà..."

Lời nói mới vừa nói đến đây, Sở Lệnh Tuyên thế nhưng bỗng chốc trợn trừng mắt, giật mình nói: "Vậy, vậy Trần gia nương tử lớn lên, lớn lên..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.