Lộ trình khá xa, Trần A Phúc vô cùng buồn chán nhìn ngoài cửa sổ. Nhìn về phía sau chợt lóe qua ruộng tốt cùng hoang dã, có loại cảm giác đời trước ngồi xe hơi. Nhưng đa số thời điểm là nghe La Phương cùng Khánh bá ngoài xe trò chuyện trời nam biển bắc, có đôi khi Trần Thực cũng sẽ chen vào vài câu.
Bọn họ nói vì qua sinh nhật cho Sở Hàm Yên, kinh thành đến bao nhiêu bằng hữu thân thích, tỉnh thành đến bao nhiêu người, ngày sinh nhật đó quý nhân phú hào toàn thành Định Châu trên cơ bản đều đến dự, náo nhiệt như thế nào...
Trần A Phúc coi như hiểu, Sở tiểu cô nương không chỉ bổn gia hiển quý, thái tổ phụ là lão hầu gia, tổ phụ là Hầu gia. Ngay cả cữu ông ngoại đều là tuần phủ tỉnh Ký Bắc, đây là quan to một phương ... Như vậy, vị Trần Trụ Trì trước khi xuất gia thì hẳn là thê tử Sở Hầu gia, muội tử La tuần phủ. Này, này, xuất thân hiển hách như thế, tại sao phải xuất gia đây?
Quả thật nghĩ không ra.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nói Hầu gia hiện đảm nhiệm, cũng chính là gia gia ruột tiểu cô nương đến chúc mừng. Nghe La quản sự nói, có người mang lòng ác ý đối với tiểu cô nương, thậm chí còn mời được một vị quý nhân trong cung... Lẽ nào, là Sở Hầu gia thay lòng đổi dạ, hiện tại lão bà thế lớn, còn không buông tha tiểu cô nương, cho nên mới bức bách Sở Lệnh Tuyên phải để nữ nhi trốn đến phủ thành?
Còn có, thế nhưng cũng không nói nhà ông bà ngoại cùng mẫu thân tiểu cô nương, có lẽ mẫu thân của con bé đã chết rồi...
Thời điểm Trần A Phúc đang nghĩ băn khoăn, lại nghe đến bọn họ đột nhiên chuyển hướng đề tài, nói đến Tri phủ Trần đại nhân mới nhậm chức.
Trần A Phúc căng thẳng một trận, ngay cả vẻ mặt Trần Thực đều thay đổi đến không tự nhiên lại.
Chỉ nghe Khánh bá hỏi, "La quản sự, thời điểm ngươi đón khách, nhìn thấy vị Tri phủ Trần đại nhân mới nhậm chức không? Nghe nói, hắn lớn lên cực kỳ tuấn tú." Lại không phục nói: "Tuấn tú đi nữa, còn có thể tuấn tú được như đại gia chúng ta? Hoặc là, có thể tuấn tú như Hầu gia chúng ta thời điểm trẻ tuổi?"
La Phương đắc ý cười nói: "Ta quả thật thấy vị Trần đại nhân kia, hắn xác thực lớn lên cực kỳ tuấn tú. Nhưng mà, hắn tuấn tú cùng tuấn tú của đại gia, Hầu gia chúng ta không giống nhau. Đại gia, Hầu gia nhà chúng ta là trong tuấn tú lộ ra uy phong, cường tráng, Trần đại nhân tuấn tú là cái loại đặc biệt đẹp mắt đó, còn dễ nhìn hơn nữ nhân." Dừng một chút, còn nói: "Ặc... Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy Trần đại nhân giống như người quen nào đó nhỉ?"
Trần Thực căng thẳng nhìn Trần A Phúc một cái, lại nhìn Vương thị một cái, vội vàng nói: "La quản sự, Khánh đại ca, không biết vị Tri phủ đại nhân trước kia của chúng ta đi nơi nào làm quan?" Lại chắc chắc nói: "Hắn là thanh thiên lão gia, khẳng định thăng quan rồi."
La Phương nói: "Hắn nha, đi kinh thành làm quan ..."
Bọn họ lại kéo đề tài đến nơi khác.
Còn may bọn họ không nói thẳng tên vị "Trần đại nhân" kia, Vương thị cũng không quan tâm chuyện không liên quan tới mình, vẫn luôn cúi đầu đánh túi lưới.
Trần A Phúc cảm thấy, chuyện Trần Thế Anh làm Tri phủ Định Châu cũng không thể nào giấu giếm Vương thị quá lâu. Dù sao trước kia Trần Thế Anh lão gia ở Triệu gia thôn trấn Phong Lâm huyện Tam Thanh, Triệu gia thôn cách Hưởng La thôn chẳng qua tầm bảy, tám dặm. Người chỗ đó nhất định sẽ vì ra một vị Tri phủ đại nhân trẻ tuổi mà vui mừng khôn xiết, nói không chừng cái tin tức này hiện tại đã truyền tới Hưởng La thôn.
Đại khái giờ Tị, liền đến Lão Hòe thôn trấn Quảng Hà. Tìm được chủ bán ruộng đất, cùng nhau đi xem. Một mảng lớn ruộng liền cùng một chỗ, cách đó không xa còn có một đập hồ, cũng thuận tiện lấy nước.
Trần Thực mặc dù là thương nhân, cũng là lớn lên ở nông thôn, đại khái thật xấu vẫn có thể nhìn ra được. Hắn đi vào ruộng nắm một nắm đất nhìn nhìn, gật gật đầu, thấp giọng nói cùng Trần A Phúc và Vương thị ruộng này không tệ.
Trần A Phúc gật đầu bày tỏ nguyện ý mua. Ông chủ Lâm lại đi tìm mấy nhà tá điền đến, hy vọng Trần A Phúc bọn họ tiếp tục dùng mấy nhà tá điền này.
Trần A Phúc bày tỏ đồng ý. Bởi vì mua khế ước còn chưa làm được, ngày mai nàng cũng không muốn chạy đường xa như thế nữa, liền thương nghị hiệp nghị cho thuê ruộng ở bốn ngày sau lúc nàng về Hưởng La thôn đi qua nơi đây lại ký.
Tổng cộng hai trăm mẫu, một trăm mẫu phía đông ghi ở trên danh nghĩa Trần A Phúc, một trăm mẫu phía tây ghi ở danh nghĩa Trần Danh. Cho Trần Danh nhiều ruộng như thế là Trần A Phúc nghĩ kỹ rồi, đây là lần đầu tiên mình đưa sinh, nhất định phải cấp cho Trần Danh thật nhiều, báo đáp hắn che chở đối với tiểu A Phúc.
Vương thị vốn cho rằng trên danh nghĩa Trần Danh năm mươi mẫu đất, bây giờ nhìn thế nhưng lên một trăm mẫu, vừa muốn từ chối, bị Trần A Phúc lắc đầu ngăn lại.
Trước mặt nhiều người như vậy, xác thực không tốt từ chối.
Chứng kiến một một mảnh đất đai phì nhiêu nhìn không thấy bờ như vậy, Vương thị đều hồng vành mắt, nhà mình cuối cùng làm địa chủ rồi. Cả đời này, ăn mặc không lo. Đây, đây, đây thật sự là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Ký hiệp nghị mua đất, nha nhân ký tên người môi giới, Trần A Phúc trả một ngàn hai trăm sáu mươi lượng bạc cho Lâm chủ.
Nàng lại móc hai lượng bạc vụn, nhờ Trần Thực mua hai cân thịt ở cửa thôn, năm cân rượu, đưa cho Lý Chính bên này. Cơm trưa cũng là nàng mời khách, móc hai bạc vụn đưa một tá điền có chút lưu loát, để nhà hắn chuẩn bị vài cái thức ăn ngon, mua mấy cân rượu. Trần Thực cùng La Phương bồi các nam nhân uống rượu ăn cơm, mẹ hai người con Trần A Phúc ăn ở trong một gian phòng khác.
Bởi vì còn phải gấp rút lên đường, bàn rượu này uống tương đối cấp bách, đại khái nửa canh giờ liền uống xong.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc cùng Vương thị ngồi xe ngựa Khánh bá, cùng La Phương bắt đầu về phủ thành.
Trần Thực phải đi theo Lý nha nhân cùng Lâm chủ cùng đi thị trấn Trung Ninh xử lý khế đất. Từ bên này đến thị trấn Trung Ninh phải hơn một canh giờ, huyện Trung Ninh về phủ thành còn mất gần một canh giờ, nắm chặt thời gian, bọn họ có thể đuổi ở trước khi đóng cửa thành về phủ thành. Đại Thuận Triều thời gian mở cửa thành là đầu giờ Thìn, thời gian đóng cửa thành là đầu giờ Tuất.
Trần A Phúc đưa Trần Thực hai lượng bạc, trừ chuẩn bị ra, còn muốn mời Lý nha nhân ăn bữa cơm tối. Nếu như đóng cửa thành không vào thành được, còn phải ngụ khách điếm ở ngoài thành.
Đại khái giờ Thân, Trần A Phúc cùng Vương thị đến nhà Trần Thực. Trương thị lại nhiệt tình mà bưng lên xe ngựa một chậu nước sốt chuỗi chuẩn bị tốt, đưa cho hai nhà ăn.
Trần Đại Bảo ở Sở phủ còn chưa có trở lại, mẹ con Trần A Phúc mệt mỏi, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
A Lộc chỉ hai chén nước trên bàn con nói: "Đây là chè, con để nguội cho nương cùng tỷ tỷ."
Trần A Phúc cười sờ sờ tóc để chỏm của hắn, uống chè.
Vương thị ôm A Lộc nói: "A Lộc, con phải đọc sách thật tốt, về sau đối đãi tỷ tỷ thật tốt."
A Lộc gật đầu nói: "Con nhất định phải khảo được cử nhân, cho tỷ tỷ chỗ dựa, không cho người như Uông Ứng Tuấn nhớ thương tỷ tỷ."
Nói đến Trần A Phúc và Vương thị mừng rỡ.
Không bao lâu, Trần Đại Bảo liền được xe ngựa Sở phủ trả lại, La quản sự cũng tới.
La quản sự cười nói với Trần A Phúc: "Lão hầu gia nhà ta và Yên tỷ muội kén ăn giống nhau, chỉ thích ăn gạo nếp táo cô làm, nói làm ăn ngon hơn nữ đầu bếp nhiều. Hắn ngày kia phải trở về kinh thành, hắc hắc, đại gia nhà ta muốn mời Trần gia nương tử giúp làm nhiều một chút, cho lão nhân gia hắn mang về kinh thành." Hắn giơ lên rổ mình xách trong tay, vừa chỉ chỉ hai gã sai vặt sau lưng khiêng hai túi lớn đồ đạc, nói: "Nguyên liệu nấu ăn chúng ta đều mang đến rồi."
Nhìn thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, Trần A Phúc cười nói: "Được, khuya hôm nay cùng buổi sáng ngày mai sẽ làm xong."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]