Trần Thực bĩu môi, tiếp tục nói: "Bọn họ còn nói Trần đại nhân ôn nhuận nho nhã, tuấn tú độc nhất vô nhị, còn hơi có chút thủ đoạn, tính tình cũng chính trực. Mới có thể được Thánh thượng thưởng thức, tuổi còn trẻ liền được phái tới phủ Định Châu làm Tri phủ đại nhân. Ai da, đại quan chính tứ phẩm đấy."
Trương thị hừ lạnh nói: "Vừa khảo trúng cử nhân đuổi nguyên là tức phụ ra ngoài, còn có thể gọi chính trực? Có thủ đoạn ngược lại là thật."
Trần Thực nói: "Trước ta nghe một người học cùng trường đã nói qua, Nhị tẩu không phải là Trần Thế Anh - - a, Trần đại nhân, không phải là Trần đại nhân đuổi ra ngoài. Hắn mới vừa khảo trúng cử nhân còn chưa hồi hương, nương hắn liền đuổi Nhị tẩu về nhà mẹ đẻ." Thanh âm lại hạ thấp một chút, nói: "Nghe nói, Trần đại nhân sau khi hồi hương còn đi nhà mẹ đẻ Nhị tẩu đi tìm Nhị tẩu, chỉ là Nhị tẩu đã gả cho Nhị ca."
Trương thị lại đi nhìn ngoài cửa sổ một chút, quay người lại thấp giọng nói: "Quản gia, ta vẫn cảm thấy Nhị tẩu người rất tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại trọng tình trọng nghĩa, từ nàng đối với Nhị bá, có thể nhìn ra. Nhưng nàng ở nhà Trần cử nhân ngây người mười năm, một tay mang Trần cử nhân tới lớn, dù thế nào cũng có chút tình cảm đi, vì sao sẽ vừa bị đuổi về nhà mẹ đẻ mười ngày liền gả cho Nhị bá? Cho dù là kế mẫu bức bách, cũng không phải thời gian ngắn như vậy liền cam tâm tình nguyện gả cho nam nhân thứ hai nha? Huống chi Nhị bá vẫn là loại tình huống đó." Đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, trừng to mắt nói: "Nha, quản gia, Nhị tẩu gả cho Nhị bá hơn bảy tháng liền sinh A Phúc... A Phúc lại lớn lên cực kỳ xinh đẹp, một chút cũng không như người Trần gia các người..."
Trần Thực đã sớm nghe Trần lão thái cùng Trần Nghiệp nói qua A Phúc không phải là con gái ruột Trần Danh, còn nói Vương thị mang bầu rất tốt. Khi đó Trần Danh cũng sắp chết, khẳng định không thể cùng phòng, nếu như Trần Danh sống không được vậy cũng có hậu nhân. Vương thị thật là một người có phúc, cũng có khả năng, không chỉ dưỡng bệnh Trần Danh tốt lên, vẫn luôn làm việc thêu thùa nuôi cái nhà kia, vài năm sau hai người còn sinh một đứa con trai.
Cho nên, từ trong lòng Trần Thực là cảm kích Vương thị, cũng kính nàng là một kỳ nữ tử bền bỉ, đối với Trần A Phúc cũng vẫn luôn coi làm cháu gái ruột mà đối đãi. Cho dù trước kia A Phúc là một ngốc tử, hắn cũng không ghét bỏ qua.
Chuyện Trần A Phúc không phải là thân khuê nữ Trần Danh, là đại bí mật Trần gia, chỉ có Trần lão thái cùng ba con trai, hơn nữa người trong cuộc Vương thị biết rõ. Trần Thực khẳng định sẽ không nói ra, cho dù là thê tử của mình.
Nghe được lời Trương thị nói, lại thấy nàng đầy mặt tò mò đang nhìn mình, Trần Thực liền giận tái mặt sẵng giọng: "Bà nghĩ ngợi lung tung cái gì đâu. A Phúc đương nhiên là thân khuê nữ của Nhị ca, lúc Nhị tẩu mang thai không chú ý té ngã, mới sinh non sinh hạ A Phúc." Lại da mặt dày nói: "A Phúc xinh đẹp như thế nào lại không giống người Trần gia? Lúc trước cha bà còn không phải là nhìn ta lớn lên tuấn tú, mới hứa gả bà cho ta."
Trương thị vừa nhìn nam nhân tức giận, liền ngưng miệng, nhưng trong lòng nhận thức càng sâu.
Trần Thực trước mắt thoảng qua khuôn mặt Trần Thế Anh tuấn tú độc nhất vô nhị, lại từ từ trùng lặp cùng khuôn mặt Trần A Phúc, hai vóc người rất giống. Hiện thời Trần Thế Anh về phủ Định Châu, nếu như người đồng thời gặp qua hắn cùng Trần A Phúc, lại biết rõ thân thế Vương thị, nhất định sẽ đoán ra quan hệ bọn họ.
Không biết cái bí mật này có thể giấu giếm bao lâu.
Nhiều năm trước, Trần Thực và Trần Danh cũng cùng đi học ở trên trấn, ở thời điểm thị trấn Tam Thanh tham gia đấu thi hội thơ gặp Trần Thế Anh một lần. Trần Thế Anh khi đó, cùng Trần A Phúc hiện tại gần như một dạng. Tướng mạo tuấn tú, lại vô cùng có tài học, là người tất cả học sinh bọn hắn hâm mộ nhất, nghe nói cũng là người rất nhiều nữ nhi khuê các cực kỳ ái mộ...
Trần Thực nói với Trương thị: "Về sau không được lại gọi hắn Trần cử nhân, họa là từ trong miệng mà ra. Mặc kệ có thích hắn cái người này hay không, hiện tại hắn đều là đại lão gia trong bầu trời này của chúng ta, nắm giữ đại quyền sinh sát chúng ta, ngàn vạn lần đừng bất kính với hắn. Bị người nghe được, sẽ chiêu họa."
Trương thị cũng một lòng kinh hãi, vội nói: "Được, về sau gọi hắn là Trần đại nhân."
Trần Danh thở dài, còn nói: "Chuyện Trần đại nhân tới nơi này làm tri phủ ngàn vạn lần đừng nói ra. Mấy năm nay nhị tẩu sống cực không dễ dàng, hiện tại cuộc sống thật vất vả mới khá giả chút, đừng có lại chọc nàng thương tâm."
Trương thị nói: "Cho dù quản gia không dặn dò, ta cũng sẽ không nói lung tung ở trước mặt nàng."
Bọn họ không biết là, Trần A Phúc đang ở trong không gian, nghe được bọn họ nói chuyện.
Trần A Phúc muốn đi trong không gian ngây ngốc ngẩn ngơ. Nhưng phòng bên cạnh A Lộc đang ở, mấy người Trương thị cùng Vương thị đang trong phòng bếp, Đại Bảo dẫn Thất Thất cùng Hôi Hôi ở trong sân, ngay cả trong cung phòng đều có người. Nàng liền thừa dịp không ai chú ý đi không có người trong sảnh phòng, chợt lóe thân tiến vào không gian.
Nàng dựa Yến Trầm Hương nhìn Kim Yến Tử ra sức xây phòng ở vàng. Xem miệng Kim Yến Tử hạ xuống lóe ra từng tia lửa nhỏ, khi thì lại ăn chút lá cây, một giọt chất lỏng xanh lá cây đi ra. Có một ít chất lỏng dính cùng một chỗ thành một mảnh tổ yến, có dính chút vàng vào cùng nhau, tình cảnh rất là đẹp mắt.
Nàng vừa nhìn liền nhìn lâu, đợi lúc muốn đi ra ngoài, Trương thị lại vào phòng, nàng cũng chỉ phải tiếp tục đợi ở bên trong, không nghĩ tới nghe được bát quái này.
Nàng hồi tưởng bộ dáng Trần lão thái bà, có khoảng năm mươi tuổi, mắt tam giác, môi rất mỏng, nếp nhăn rất sâu, vừa nhìn chính là tướng cay nghiệt không dễ sống chung. Trần cử nhân vóc người một điểm cũng không giống mẹ của hắn, đại khái như cha hắn đi. Có vẻ như, lão thái bà kia chính là đao phủ gậy đánh uyên ương.
Lão yêu bà cũng quá xấu xa, vì xung hỉ cho nam nhân mà mua Vương thị về nhà làm con dâu nuôi từ bé, vì để cho nhi tử leo lên cao lại đuổi Vương thị có thai ra khỏi cửa.
Chỉ là không biết, Trần cử nhân là thật sự không có tham dự trong đó, hay là vì danh tiếng của mình mà hắn để mẫu thân ra mặt...
Chao ôi, bất kể như thế nào, người nam nhân kia cùng Vương thị, cùng nhà mình đều không quan hệ gì cà. Về sau về nông thôn, thì càng là chuyện không liên quan đến mình.
Nghĩ tới đây, Trần A Phúc nghĩ tới mặc kệ Trần Thực có đi cùng hay không, ngày mai đều phải đi một chuyến đến chỗ người môi giới, sớm một chút mua đất đai sớm về nhà.
Đợi đến khi Trương thị cùng Trần Thực đi ra sảnh phòng, nàng mới rời không gian về phòng bên.
Buổi trưa món ăn vô cùng phong phú, không chỉ có thịt nước sốt nhà mình cùng thức ăn, còn có canh xuong củ cải. Hiện thời trong nhà có tiền, thức ăn nhà Trần Thực cũng nâng cao một cấp bậc, mỗi ngày đều có thịt. Nhưng trên cơ bản đều là món ăn buổi tối mới làm nhiều, bởi vì tiểu nhi tử trở về, người đầy đủ. Mà như buổi trưa hôm nay làm năm, sáu món ăn, thậm chí đếu lấy ra nửa bàn nước sốt muốn bán, vẫn là lần đầu tiên.
Lúc ăn cơm, Trần Thực không ngừng gấp cho Vương thị ăn nhiều, nói cảm tạ Nhị tẩu dưỡng một khuê nữ tốt, để nhà mình tìm được nghề nghiệp kiếm tiền nữa, cũng làm quen quản sự phủ Tham tướng. Lại nháy mắt cho Trương thị gắp nhiều thịt cho Vương thị.
Trần A Phúc cảm thấy, Trần Thực nhất định là kính trọng Vương thị bền bỉ cùng đồng tình bà gặp phải, mới sẽ như thế đi. Trần Thực cùng Trần Danh giống nhau, đều là nam nhân tốt không tệ. Về sau, nàng không chỉ muốn coi Trần Danh làm cha ruột, Trần Thực cũng là thúc thúc ruột của mình.
Chứng kiến Vương thị hơi có vẻ già đi, Trần A Phúc ê ẩm trong lòng, cũng không ngừng gắp lấy thức ăn ngon vào trong chén của bà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]