Cuối cùng dụ dỗ xong vật nhỏ, như nguyện lấy được hai điểm lá cây Yến Trầm Hương cỡ ghèn mắt ba ba của nó, dính trên khăn tay, Trần A Phúc mới ra không gian.
Về phòng nhỏ rồi, nhỏ giọng nói cùng Vương thị chuyện bán Thập Cẩm Tước sáu trăm lượng bạc, cũng nói dùng những bạc này mua đất đai.
Vương thị thiếu chút nữa chấn kinh rớt cằm: "Ông trời, tiền của người có tiền không phải là tiền sao? Một con chim cho nhiều bạc như vậy?"
Trần A Phúc cười nói: "Nghe nói, địa giới Đại Thuận Triều chúng ta không có loại chim chóc này. Trong hoàng cung có hai con Thập Cẩm Tước, còn là người Phiên tiến cống. Con này là con thứ ba, đương nhiên đáng giá. Lại nói, người có tiền chính là thích một ít hoa cỏ chim chóc này, hoa cỏ cực phẩm còn có thể bán tới ngàn lượng bạc đâu, đây gọi là phong nhã."
Vương thị gật đầu nói: "Ừ, cũng đúng. Nhưng mà, vị Sở đại gia kia thật là một quan tốt, cũng không lừa dối chúng ta."
Đúng là vậy. Nếu như bọn họ không nói, mình nào biết Thập Cẩm Tước đáng giá như thế. Từ điểm này tới xem, vị anh hùng nào đó nhìn lạnh lùng, dọa người, nhân phẩm vẫn không tệ.
Trần A Phúc mới nhớ tới, La quản sự nói lão hầu gia gì đó, vậy giải thích rõ Sở Lệnh Tuyên là xuất thân Hầu phủ? Như vậy sinh ra cũng đủ cao quý. Chỉ là, người ta phú quý như thế, sao nương hắn sẽ xuất gia đây?
Nàng vừa nghĩ băn khoăn, vừa cùng Vương thị bắt đầu dùng sa tanh làm con rối cho Sở Hàm Yên.
Các nàng mới vừa cắt hai cái, liền nghe thấy tiếng Trần A Mãn đập cửa, Trần A Phúc đành phải thu sa tanh cắt con rối Yến Tử lại.
Bởi vì Sở gia không muốn để cho người khác biết hài tử nhà hắn thích Yến Tử mỉm cười, Trần A Phúc liền không thể làm con rối Yến Tử, mà là may xiêm y cho Sở Hàm Yên. La chưởng quỹ cho nhiều sa tanh, mình lại thu nhà nàng nhiều bạc như vậy, cũng nên thay đổi làm bộ xiêm y đẹp mắt cho Sở tiểu cô nương mới được.
Trần A Phúc hiện thời đã học được cắt, liền tự mình cắt, không hiểu thì hỏi Vương thị.
Trần A Mãn muốn để Vương thị dạy nàng cắt xiêm y càng đẹp mắt. Tiểu cô nương sẽ nói bộ dáng, nhưng mình cắt không tốt. Vương thị là xuất thân tú nương, nghe bộ dáng rồi, liền giúp đỡ cắt ra.
Trần A Phúc còn hào phóng cắt một khối sa tanh màu đỏ thẫm cho Trần A Mãn, may trang sức lên xiêm y. Lại đề nghị, nếu như làm loại quần áo này, không thích hợp may khuy cài, sẽ có vẻ vướng víu.
Thấy bộ dáng tiểu cô nương rất là tiếc nuối, lại cắt hai thước sa tanh màu bích lam cho nàng làm nửa thân tay áo với bối tử, loại xiêm y này thích hợp dùng khuy cài, cũng phối hợp cùng màu sắc khuy cài. Tiểu cô nương vui vẻ mặt mày hớn hở, kéo Trần A Phúc gọi "tỷ tỷ tốt".
Trương thị theo vào đến chặn lại nói: "Mau đừng như vậy. Nếu như quý nhân biết con tham ô sa tanh bọn họ, tức giận thì làm sao."
Trần A Phúc cười nói: "Không sao, La chưởng quỹ đặc biệt nói một ít sa tanh này nếu như dùng không hết, liền giữ lại cho con may xiêm y."
Trương thị cảm tạ Trần A Phúc, liền nhờ Vương thị cắt bối tử hơi lớn chút, chờ sang năm lại mặc, nói bây giờ có bộ quần áo màu đỏ hai năm trước đã đủ. Như vậy, mấy năm này hàng năm đều có xiêm y mới để mặc.
Ngày hôm sau, khiến người Trần gia không nghĩ tới là, Khánh bá mang một quản sự Sở phủ chọn sắm lại tìm đến. Nói ngày hôm qua La quản sự ăn nước sốt chuỗi thấy ăn ngon, thì lấy đi hiếu kính đại gia, vừa vặn mấy chủ tử kinh thành đều ở đó, cũng đều thích ăn. Kêu Trần gia chuẩn bị mười cân các loại đồ ăn nước sốt, không cần xuyên chuỗi, bọn họ muốn xếp đặt bàn, nhiều hàng như thế cung cấp cho Sở phủ sáu ngày. Ngày mười lăm thì lại cần nhiều, mỗi dạng mỗi loại món kho cần hai mươi cân. Trần Thực đều vui mừng điên lên, vội vàng khom mình nói nhất định làm theo. Sau đó, lại hiếu kính cho Khánh bá cùng vị quản sự mua sắm kia mỗi người một nén bạc một lượng.
Chỉ cần người phủ Tham tướng mấy ngày gần đây có thể ngày ngày đến Trần Tam nước sốt chuỗi mua đồ, mình lại nghĩ biện pháp trèo lên quan hệ cùng mấy quản sự này, những người kia cũng không dám đến sinh sự. Hai ngày nay, Trần Thực đã phát hiện vài người na ná như du côn đi dạo phụ cận ở cửa hàng.
Chờ tiễn người Sở phủ đi, Trần Thực cười nói cùng Trần A Phúc: "Cái tên A Phúc lấy thật hay, thật sự là đứa có phúc. Không chỉ mang đến phúc khí cho nhà con, còn mang phúc khí đến cho nhà Tam thúc. Ai da, Tam thúc thật không nỡ để con trở về, muốn giữ con ở trong nhà Tam thúc làm ngọc Bồ Tát mà cung phụng."
Mấy lời làm Vương thị cười nheo mắt.
Người Trần gia so với bình thường lại càng bận rộn, Vương thị và Trần A Phúc cũng đóng cửa ở trong phòng vội vàng làm con rối cùng xiêm y. Thời gian cấp bách, mẹ con Trần A Phúc ngày đêm bận rộn, mới đuổi kịp ở cuối ngày mười bốn mới làm xong hai con rối đại Yến Tử, một bộ đồ trẻ con, xem như lễ vật mình đưa tặng sinh nhật cho con bé.
Ngày mai là sinh nhật tiểu cô nương, Trần A Phúc nghĩ trước ngày sinh nhật của con bé mang thứ làm xong, để cho con bé ôm trước đại con rối ngủ được tâm tình thoải mái. Tâm tình thoải mái, tâm tư có thể ổn định.
Trần A Phúc suy đoán, người bà tử kia bất chấp nguy hiểm ở trước sinh nhật tiểu cô nương ném con rối đại Yến Tử, có lẽ chính là muốn tiểu cô nương bệnh nặng thêm, để cho có vài người rắp tâm bất lương chế giễu, hoặc là bại hoại danh tiếng tiểu cô nương ở kinh thành.
Bông bên trong hai con rối đại Yến Tử đều thả một chút lá cây Yến Trầm Hương. Quần áo hoa của Yến Tử mặc dù đổi rồi, nhưng vẻ mặt không đổi, như cũ cười đến sáng lạn. Cắt xong bốn con rối cỡ nhỏ cùng bốn con cỡ trung chưa kịp làm, chờ về sau có thời gian lại làm.
Bộ quần áo là váy ngắn nhỏ áo khoác ngoài màu vàng nhạt, ống tay áo cải tiến làm tương đối rộng. Không phải là tay áo hẹp hoặc là váy dài lưu hành này, mà là tay áo loa. Bả vai đến khuỷu tay thì tương đối hẹp, bắt đầu từ chỗ khuỷu tay, tay áo chậm rãi vung ra, như hai đóa hoa loa kèn lớn nở rộ, chỗ ống tay áo còn dùng túi lưới màu đỏ cuốn tỏa một đường viền vòng nụ hoa. Cổ áo dùng sa tanh màu xanh nhạt đè lên rìa, Vương thị còn thêu từng cành mẫu đơn quanh co.
Bộ quần áo trẻ em phi thường xinh đẹp cùng rất khác biệt, không cần nói đám người Trương thị thẳng khen, ngay cả Trần A Phúc cũng rất là thích, nghĩ tới tiểu cô nương kia mặc thân xiêm y này không biết được có bao nhiêu xinh đẹp.
Đại Bảo nhìn, lại hé miệng rất vui mừng.
Ngày hôm qua Trần A Phúc liền để Trương thị thời điểm đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, mang năm cân táo đỏ cùng hai cân bột gạo nếp, mấy lượng hạt vừng trở về. Bên trong cửa hàng Trần Tam tạp phô có đường phèn cùng hoa quế ngâm đường.
Buổi sáng, nàng trước ngâm táo đỏ, mới vào nhà làm chuyện của mình.
Ăn xong bữa cơm trưa, Trần A Phúc liền bắt đầu ở phòng bếp làm hoa quế gạo nếp táo. Trước nàng tiến vào trong không gian cầm một điểm nhỏ mảnh gỗ vụn Yến Trầm Hương ra, ở thời điểm nấu quả táo liền thả vào. Trước khi quả táo ra nồi, đập vụn hoa quế ngâm đường cùng hạt vừng cùng cho vào.
Gạo nếp táo làm xong, đủ để chứa một chậu gỗ to. Trần A Phúc lấy ra hai chén lớn, còn lại đều mang đi.
Hiện thời, Sở đại gia là Đổng sự trưởng (thủ trưởng) của mình, Sở tiểu cô nương vừa là đệ tử của mình cũng là hiểu chuyện, phải hầu hạ dạ dày bọn họ thật tốt mới được.
Trần A Phúc làm tốt quả táo, Vương thị một điểm công việc cuối cùng cũng thu công.
Trần A Phúc dùng bố bọc búp bê cùng xiêm y lại mang theo, lại để cho Trần A Ngọc bưng bồn lớn đựng đầy gạo nếp táo, rời khỏi Trần gia. Bên ngoài Trần Tam tạp phô đã tới một chiếc xe la, bọn họ ngồi lên đi đến Sở phủ.
Đại Bảo còn muốn đuổi theo, Trần A Phúc không dẫn cậu. Thời điểm này Sở phủ khách nhân đúng là nhiều, chắc chắn sẽ không để bọn họ đi gặp Sở Hàm Yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]