Trần Thực cười nói cùng người mua, nếu như ăn xong còn trả cái que, thì cho một củ lạc. Cái que không đáng giá tiền, cũng rất khó gọt. Các bạn hàng xóm ăn xong, thật là có hài tử đến trả cái que, sau đó cầm lấy một củ lạc nước sốt bỏ vào trong miệng, ăn được rất là thỏa mãn.
Trong nhà không có cái bàn nhỏ, chỉ lấy hai cái băng ghế nhỏ bày ở cửa, ngẫu nhiên có người sẽ ngồi ở chỗ này ăn. Vẫn còn có người mua một hai cân rượu ở trong tiệm rượu cách vách, vừa uống rượu, vừa ăn nước sốt chuỗi, hoặc là củ lạc nước sốt. Chưởng quỹ bán rượu cao hứng đến lại tới mua vài chuỗi nước sốt chuỗi.
Nhìn thấy tộc học muốn tan học, Trương thị cùng Trần Thực nâng một cái chậu gỗ to chứa nước sốt chuỗi đi bên ngoài tộc học. Rất nhiều học sinh sớm đã ngửi được mùi này, lại là đang khi đói bụng, trong túi có vài văn tiền liền tiến lên i mua một lượt trước. Trần Thực vừa bán, còn vừa nói cho bọn họ biết, cửa hàng của mình ở ngay cửa sau tộc học, người trong nhà muốn ăn cũng có thể đến đấy mua.
Trần Thực cùng Trương thị không nghĩ tới, hôm nay mua nguyên liệu nấu ăn thế nhưng toàn bộ bán xong. Trời tối rồi, còn có người nhà học sinh cách khá xa đến nhà họ mua nước sốt chuỗi.
Hôm nay là ngày đầu tiên, mua nguyên liệu nấu ăn không nhiều, cái que cũng không nhiều, ngoại trừ phần chi phí, thế nhưng còn lợi nhuận hơn tám trăm văn tiền. So với bọn họ kinh doanh tạp hóa còn kiếm được nhiều hơn, nếu như về sau danh tiếng đánh ra ngoài, lại lấy nhiều nguyên liệu một chút, sẽ kiếm được càng nhiều.
Trần Thực vui vẻ cười ha ha vỗ đầu.
Trần A Phúc nói: "Bây giờ thời gian cấp bách, về sau còn có thể đi tửu lâu mua một ít tim gan ruột và nội tạng gà vịt ngỗng, những vật này hầm cách thủy cùng chiên xào cũng không dễ ăn, tửu lâu khẳng định nguyện ý bán. Nhưng những vật này nước sốt ra lại ăn ngon, lại dễ xuyên." Hiện tại mọi người đều nói toàn bộ gà toàn bộ vịt, cho nên không dễ thu chân cái cổ gà vịt, chỉ có thu một ít nội tạng.
Trần Thực cười liên tục nói được, nếu như việc làm ăn này làm tốt, bọn họ liền đổi m Trần Tam tạp phô thành Trần Tam nước sốt chuỗi.
Trần A Phúc lại đề nghị, hiện tại nhất định phải củng cố tấm bảng "Trần Tam nước sốt chuỗi" này, cùng Trần Tam nước sốt chuỗi có bí truyền đặc chế. Bởi vì nước sốt chuỗi nhìn như đơn giản, nhất định là có người sẽ học bán loại vật này. Nếu bọn họ khai hỏa danh tiếng "Trần Tam nước sốt chuỗi" trước, lại có hương vị thật đặc biệt, người ta sẽ có lựa chọn mua nước sốt chuỗi nhà hắn.
Trần Thực cảm thấy đúng là như vậy, tìm hai tấm ván gỗ lớn, dùng bút lông viết bốn chữ to "Trần Tam nước sốt chuỗi" ở phía trên. Một tấm ván gỗ treo ở trước nhà mình, một tấm ván gỗ sẽ treo ở trên xe đẩy lúc bán nước sốt chuỗi trước cửa tộc học.
Mấy chữ này viết thật không thế nào, hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp cùng bộ dáng tuấn lãng của Trần Thực. Không nói Trần A Phúc oán thầm, ngay cả Trần Đại Bảo đều âm thầm lắc đầu: "Để con viết" lời này cậu mất sức lực thật lớn mới chế trụ không thốt ra lời.
Sau bữa cơm chiều, Trần Thực cùng Trần A Ngọc lại bắt đầu gọt cái que. Trần A Ngọc đề xuất, trong nhà lại phải làm ăn tạp phô, lại muốn làm ăn nước sốt chuỗi, hắn dứt khoát hiện tại liền nghỉ học, về nhà hỗ trợ, Trần Thực liền đồng ý. Nếu như bận quá không chịu nổi, thì phải mướn người.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Trần A Phúc sau khi rời giường, trông thấy Trương thị đang dẫn Trần A Ngọc cùng Trần A Mãn bận rộn, nói Trần Thực đã đi tửu lâu thu nội tạng gia cầm.
Làm mua bán nhỏ, nếu muốn nhiều kiếm tiền, chính là phải vất vả dậy sớm thức khuya như thế.
Trần A Phúc thầm nghĩ, nàng mọc một cây gân lười, nếu khiến nàng vất vả như thế lợi nhuận chút tiền lẻ này, nàng khẳng định không muốn.
Mấy người ăn điểm tâm, Vương thị cùng Trần A Phúc liền dẫn A Lộc đi y quán Thiên Kim. Đại Bảo nháo muốn đi, không dẫn cậu theo, để cậu ở nhà giúp đỡ chân chạy cho tam bà ngoại.
Trước khi đi, Trần A Phúc còn đặc biệt nói cùng Trương thị, như thu ruột gà vịt ngỗng trở về, rửa sạch sẽ rồi không cần nước sốt trước, đợi nàng trở về nước sốt, mấy thứ này phải nắm giữ độ lửa, thời gian dài liền dai, ăn không ngon.
Đại Thuận Triều tương đối mở mang, không thịnh hành mang mũ che, các cô nương ra cửa đều sẽ lộ ra mặt thật. Chỉ là, cô nương đại gia đình rất ít đi dạo phố. Cho dù đi, cũng là tiền hô hậu ủng.
Định Châu phủ quân đội nhiều, trị an tương đối không tệ, ban ngày Trần A Phúc cũng không cần che dung mạo.
Y quán Thiên Kim ở thành nam, cách nơi này khá xa, các nàng liền thuê chiếc xe lừa, đi nửa canh giờ mới đến y quán. Sử đại phu vốn xem bệnh cho A Lộc nhìn nhìn chân A Lộc, lại nhéo nhéo, nói A Lộc khôi phục được rất tốt. Người khác thương gân động cốt một trăm ngày, hắn sáu mươi ngày xa ra là thật tốt rồi. Vì lý do an toàn, vẫn để hắn tròn ba tháng rồi mới bỏ gậy chống.
Nghe lời ông ấy nói, mấy người Vương thị đều hết sức cao hứng. Đặc biệt là Trần A Lộc, tháng sau tròn chín mười ngày, có thể đi tư thục đọc sách. Lại mua vài thang thuốc, mới rời khỏi y quán.
Xem xong bệnh đã buổi trưa, mấy người đi tiệm mì ăn mì xong, lại thuê xe lừa về nhà.
Xe lừa vừa đi vào ngõ nhỏ, có thể ngửi thấy được mùi thơm nước sốt. Đi đến cửa nhà Trần Thực, thế nhưng nhìn thấy có mấy người hài tử cầm trong tay vài văn tiền đồng đang chờ ở trước nồi nước sốt. Chờ món kho trong nồi tốt lắm, bọn họ mua nước sốt chuỗi liền mặt đầy thỏa mãn mà ăn.
Trần Thực nhỏ giọng cười nói cùng Trần A Phúc: "Hôm nay đi tửu lâu thu mười mấy cân nội tạng gia cầm trở về, trừ ruột ra, khác đều nước sốt lên."
Trần A Phúc rửa tay, nhìn thấy ruột đã cắt bỏ rửa sạch, nàng liền cắt ruột thành đại khái năm cm một đoạn, bỏ vào nồi nước sốt chừng ba mươi giây liền vớt lên. Cũng chín rồi, nhưng chưa ngon miệng, lại cầm một cái tô, múc một ít nước muối vào, để ngâm ruột. Chờ triệt để thấm vị, lại vớt ra hong rỏ nước, xuyên lên thượng, một cây xuyên bốn đoạn.
Lần này, Trần A Phúc còn nhìn thấy bên trong nồi nước sốt có hai cái da đầu heo cùng bốn cái móng heo. Trần Thực nói không nên động hai thứ đồ này, hắn sẽ đưa đi cho Tằng lão tiên sinh phụ trách tộc học cùng tiên sinh Trần A Đường.
Trần A Phúc thầm nói, Trần Thực đầu óc đủ dùng, tính tình không tồi. Về sau, có thể tiếp tục hợp tác.
Hôm nay kiếm được còn nhiều hơn ngày hôm qua, trừ ra phần chi phí, có được một xâu tiền, khiến cho một nhà Trần Danh rất là cao hứng.
Nhưng mà, nghe Trương thị nói, người nhà bán món kho trước phố đến cửa cửa hàng tới lui tầm vài vòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy qua không được vài ngày nhà kia cũng sẽ bán nước sốt chuỗi.
Trần Thực cười nói: "Nhà hắn bán là được, nhà ta có bí truyền đặc chế, nhà hắn cũng so ra kém." Rồi cười nói với Trần A Phúc: "A Phúc cho Tam thúc bí truyền, Tam thúc nhận tình của con."
Hai cha Trần Thực con gọt cái que đã không đủ dùng, lại đi ra ngoài mời người giúp đỡ gọt.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mười tháng chín, mẫu tử Trần A Phúc muốn đi dạo trên đường. Đây là lí do thoái thác đối với người một nhà Trần Thực, kỳ thật bọn họ là muốn đi cửa hàng bạc bán châu báu.
Vốn là Vương thị muốn cùng đi, nhưng nhìn thấy một nhà Trần Thực quả thật bận rộn không chịu nổi, công nhân lao động giản đơn còn không tìm được, liền ngượng ngùng không đi, nói phải giúp cùng nhau bận việc. Còn nhỏ giọng nói với Trần A Phúc, hôm nay hai mẹ con bọn họ cứ đi ra ngoài chơi, chờ nhà Trần Thực mời người, bà lại cùng đi bán đồ. Tại vì phải sợ hai người họ không tìm được đường, để bọn họ ra ngoài cùng trở về đều ngồi xe.
Trần A Phúc gật đầu, cho dù là Vương thị không dặn dò, đường xa như vậy nàng cũng sẽ không đi bộ. Hơn nữa, nàng vẫn quyết định đi cửa hàng bạc xem một chút.
Về sau Trần A Phúc mới phát giác được, thật sự là ông trời có mắt, để Vương thị tạm thời thay đổi chủ ý. Nếu không, không biết bà phải ứng đối tình cảnh kia như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]