Chương trước
Chương sau
Cùng nói chuyện với Kim Yến Tử trong chốc lát, cũng làm cho tâm tư Trần A Phúc bình phục rất nhiều. Lại nghe tiếng kêu thanh thúy của chim sơn ca dưới mái hiên, còn có mùi hoa quế bị gió thổi vào cửa sổ, tâm tình của nàng cũng khá lên. Thế giới này tốt đẹp như thế, nàng vẫn là một thiếu nữ mười lăm tuổi hoa quý, có nhi tử, có Kim Yến Tử, còn có người nhà quan hệ tốt yêu thương mình, không thể để cho những chuyện kia phá hỏng tâm tình.

Cùng lắm thì, không cưới là được.

Lúc ăn cơm tối, không đợi Đại Bảo đi gọi, nàng liền tự giác đi qua nhà cũ.

Có lẽ vì an ủi Trần A Phúc, buổi tối làm mì sợi chiên xì dầu thịt vụn đánh nước sốt nàng thích ăn.

Vừa vào trong phòng, một cỗ mùi thơm cùng nhiệt khí liền đập vào mặt. Vương thị đang bận rộn vây quanh nồi lớn bốc hơi nóng, Đại Bảo mặt hoa ngồi ở trước lò nhóm lửa.

Trần A Phúc muốn qua đi hỗ trợ, bị Đại Bảo cứng rắn đẩy vào đông phòng, Trần Danh cũng vội vàng kêu nàng ngồi trên giường. A Lộc ngồi ở trên giường cọ tới, bàn tay nhỏ bé kéo tay nàng ân cần nói chuyện, ngay cả Thất Thất cùng Hôi Hôi ngồi xổm góc giường cũng không om sòm như trước kia.

Vương thị trước hết bưng lên một chén lớn mì sợi cho nàng, trên đống mì vắt có nổi bật màu tương thịt vụn, thơm nức. Trần A Phúc khom người nói: "Chén này cho cha."

Vương thị cười nói: "Lập tức bưng tới cho cha của con."

Trần Danh cười để cho nàng ăn trước.

Người một nhà sợ nàng tâm tình không tốt, nói chuyện làm việc đều cẩn thận, ngay cả tiếng "rột roẹt" bình thường ăn mì cũng không có.

Ngồi ở trong phòng tràn đầy mùi thơm mì sợi, Trần A Phúc bị tràn đầy yêu mến bao quanh. Nàng vô cùng băn khoăn, cười nói: "Cha, nương, con thật sự không sao. Cảm thấy người không tốt, không đáp ứng là được."

Mấy người chứng kiến Trần A Phúc xác thực không để ý, mới yên tâm.

A Lộc còn an ủi Trần A Phúc: "Đệ lớn như vậy, cũng chưa thấy qua tiểu nương tử nào càng xinh đẹp hơn tỷ tỷ, về sau tỷ tỷ nhất định có thể tìm được tỷ phu tốt."

Trần A Phúc da mặt dày cười nói: "Ừ, tỷ tỷ cũng cho là như vậy."

Đại Bảo lại nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nương của con là tiểu nương tử xinh đẹp nhất, về sau nhất định có thể tìm tốt..." Tốt cái gì nhỉ? Nhưng cậu không muốn nói phụ thân tốt, liền vểnh miệng không nói lời nào.

Trần A Phúc cười kéo đề tài ra: "Là nương xinh đẹp, hay là Yên Nhi muội muội xinh đẹp?"

Đại Bảo nịnh nọt nói: "Mẫu thân xinh đẹp nhất, Yên Nhi muội muội xinh đẹp thứ hai."

Lại chọc cho người một nhà cười to. Bầu không khí đè nén trước đó trở thành hư không.

Buổi tối, ánh trăng sáng ngời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu lên trong phòng mông lung.

Xuyên thấu qua song cửa sổ mở phân nửa, nhìn thấy bầu trời thâm thúy, trăng sáng trên bầu trời, quần tinh sáng chói, còn có mùi hoa quế theo gió đêm bay vào, cùng mùi thơm trong gối Đại Bảo ngẫu nhiên tản mát ra...

Bóng đêm mê người như thế, khiến cho tâm tình Trần A Phúc thích ý đến giống như hoa nhi.

Nhưng phải xem nhẹ tiểu hài tử xấu xa bên cạnh, nó đang nằm ở trên giường lật tới lật lui không ngủ được, còn than thở.

Mơ hồ nhìn thấy mắt Đại Bảo trợn to thật lớn, lông mày còn nhíu lại. Hài tử này, trước tiên ở nhà cũ còn rất tốt, như thế nào vừa nằm lên giường liền có tâm sự đây.

Trần A Phúc xoa bóp lỗ tai nhỏ cười nói: "Nhi tử, nương cũng không tức giận, vì sao con còn tức giận? Nam tử hán hẹp hòi thế này cũng không tốt."

Đại Bảo nghiêng mặt qua hướng về phía Trần A Phúc nói: "Không phải là con đang tức giận, con là đang nghĩ, ông ngoại cùng bà ngoại quyết định ban đầu là sai lầm."

Trần A Phúc sững sờ: "Quyết định sai lầm? Quyết định gì?"

Trần Đại Bảo kích động liền lăn lông lốc ngồi dậy, thanh âm cũng nâng cao, nói: "Lúc trước ông ngoại cùng bà ngoại ôm con trở về thì không nên làm con trai của nương, mà là phải làm con rể. Nếu như con làm con rể nhỏ của nương, nhất định sẽ cả đời đối tốt với nương, cũng cắt đứt nhớ nhung của những người kia. Chờ con lớn lên, cùng nương mới là xứng đôi trai tài gái sắc." Nói xong, còn bĩu môi chờ mẫu thân khen ngợi cậu thông minh sớm.

Trần A Phúc nhìn tiểu đậu đinh nghiêm trang trước mắt một chút, trong ánh trăng mông lung, đi qua mặt nhỏ mũi nhọn đã tròn giống như trăng rằm, ngũ quan xinh đẹp không còn lời nói, cánh tay nhỏ mập giống như hai khúc ngó sen nhỏ béo, mặc cái yếm nhỏ cùng một cái quần ngắn nhỏ với đũng quần rộng.

Cái hình tượng này cùng lời nói thâm trầm quả thật không phối hợp. Trần A Phúc khanh khách cười ha hả.

Tiểu hài tử xấu xa thấy mình bị cười nhạo, vô cùng bị thương, mặt cũng đỏ, méo miệng nói: "Nương cười cái gì? Có cái gì hay mà cười? Vốn chính là như vậy. Trần cử nhân kia cũng có thể làm con rể nhỏ của bà ngoại, vì sao con lại không thể làm con rể nhỏ cho nương? Con làm con rể nhỏ của nương, cả đời sẽ đối tốt với nương, so với ông ngoại đối với bà ngoại còn tốt hơn."

Trần A Phúc dừng cười lại, đây là lời dỗ ngon dỗ ngọt làm nàng cảm động nhất mà nàng kiếp trước, kiếp này mới nghe qua.

Nàng đứng dậy kéo tiểu hài tử xấu xa vào trong lòng nói: "Cảm ơn nhi tử, lời con nói làm nương rất cảm động, nhưng con vẫn làm con trai của nương thì tốt hơn. Đại tức phụ cùng tiểu con rể là phu thê cực không hài hòa, căn bản không có hạnh phúc đáng nói. Chính là bởi vì Trần cử nhân làm tiểu con rể cho bà ngoại, cho nên hai người bọn họ cuối cùng mới tách ra. Con làm con trai nương thật tốt, hiện tại con còn nhỏ, nương sẽ nuôi dưỡng con. Chờ về sau nương già rồi, thì con hiếu thuận nương. Như vậy, cuộc đời chúng ta này cũng sẽ không tách ra, thật tốt."

Mặc kệ làm con rể nhỏ hay là làm con trai của nương, chỉ cần cùng nương vĩnh viễn không xa rời nhau là tốt rồi.

Đại Bảo ngẫm lại cũng là ý như thế, ngẩng đầu nói: "Như vậy, con vẫn nguyện ý làm con trai của nương, về sau hiếu thuận nương thật tốt."

Trần A Phúc cười cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái, lại dặn dò: "Mấy lời con rể nhỏ này, ngàn vạn lần đừng đnói trước mặt ông ngoại cùng bà ngoại, bọn họ nghe sẽ thương tâm."

Đại Bảo gật đầu nói: "Dạ, nhi tử biết rõ, nhi tử không ngốc."

Trần Đại Bảo nằm xuống. Không còn có tâm sự, cũng liền nhắm mắt lại ngủ, không bao lâu liền truyền đến tiếng ngáy.

Ngày hôm sau điểm tâm xong, Vương thị đi trấn trên mua táo đỏ cùng bột gạo nếp và cây vừng. Trong nhà còn có chút táo đỏ, nhưng chỉ có một cân, còn phải mua thêm một ít. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)[email protected]#@

Trần A Phúc ngâm táo đỏ trong nước, liền gánh thùng dẫn Truy Phong đi bên dòng suối gánh nước tưới đất trồng rau.

Khi nàng đang cúi đầu bận rộn ở trong đất trồng rau, liền nghe được Truy Phong sủa một trận, tiếp theo lại có một cỗ mùi kỳ lạ truyền đến. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, Uông Ứng Tuấn đang đứng ở hàng rào bên ngoài tường đất trồng rau đắm đuối đưa tình nhìn nàng.

Uông Ứng Tuấn mặc một bộ quần áo ngắm đã nhìn không ra màu sắc. Nhìn không ra màu sắc, không chỉ bởi vì bẩn, cũng bởi vì trên y phục may quá nhiều miếng vá. Hắn còn đi chân không, hiện tại đã vào thu, thời tiết này mà người ngay cả giầy rơm cũng không mang, trừ ăn mày ra, cũng chỉ có hắn.

Hắn mặt đỏ hồng, còn đổ mồ hôi, dường như rất thẹn thùng.

Trần A Phúc đứng lên, cúi đầu nhìn hắn một cái, trầm mặt nói: "Ngươi đứng ở chỗ này làm gì, không biết rõ phi lễ chớ nhìn sao?"

Mặt Uông Ứng Tuấn càng đỏ, lắp bắp nói: "A Phúc, muội hãy suy nghĩ một chút chuyện chúng ta đi. Nếu như muội đồng ý, ta sẽ mang theo hai mẫu đất đi nhà muội, sẽ đối tốt với muội cùng Đại Bảo. A, ta còn tích góp ba xâu tiền, trong nhà còn có một con heo cùng mấy con gà mái đẻ trứng, đều mang đến nhà muội. Ta ăn được rất ít, xiêm y cũng không tốn bố, muội cưới ta không thiệt thòi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.