Chương trước
Chương sau
Trần A Phúc nghe thì vui mừng, nàng sớm muốn đi phủ thành xem một chút, thuận tiện lại bán chút châu báu trong không gian.

Đạo tặc trộm kim không tiếp tục gây án nữa, tin đồn đã nhỏ đi rất nhiều. Nàng cũng muốn bán mấy viên châu báu Kim Yến Tử trộm lúc trước, mua một ít đất đai, làm một tiểu địa chủ sâu gạo.

Trần A Phúc nhìn Trần Danh một cái, hỏi: "Con cũng đi, vậy cha phải làm sao?"

Trần Danh cười nói: "Cha thể cốt đã thật tốt, có thể tự mình nấu cơm. Chỉ để cho A Quý cách vài ngày giúp cha gánh hai chuyến nước, tưới đất trồng rau là được."

Trần Đại Bảo nghe, cũng nháo muốn đi chơi.

Trần Danh lại cười nói: "Được, Đại Bảo cũng đi theo đi, chỉ là mấy ngày này phải vất vả một chút, nhặt thêm ít củi để trong nhà."

Đại Bảo ôm A Lộc thẳng vui mừng.

Trần A Phúc lại đề nghị: "Nương ngày kia lại đi thị trấn, ngày mai con làm thêm một ít gạo hoa quế nếp táo, đưa một ít cho nhà La quản sự, nương lại cầm một ít đi cho thiếu đông gia Dương Siêu cùng Dương Thiến tửu lâu Hỉ Nhạc. Điểm tâm vừa ngọt lại thơm, bọn nhỏ khẳng định thích ăn."

Nàng đã sớm suy nghĩ nên như thế nào gắn bó quan hệ tốt hơn cùng nhà La quản sự, lại làm tốt quan hệ cùng Dương gia. Nhà mình thế yếu, về sau mua đất đai, xây căn phòng lớn, sợ có người nhớ thương, phải có chỗ dựa vào mới được.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, hai nhà bọn họ đều có hài tử, liền quyết định làm chút điểm tâm dụ dỗ dỗ dạ dày nhóm hài tử.

Đây là thứ nàng đời trước đặc biệt thích ăn, không biết thời đại này có hay không. Mặc kệ có hay không, nàng cảm giác mình làm có được đặc sắc của mình, huống chi trong chum nước nhà nàng chính là ngâm gỗ vụn Yến Trầm Hương. Mấu chốt nhất là, nguyên liệu nấu ăn làm điểm tâm tiện nghi, dễ tìm, làm lên cũng đơn giản.

Vương thị kinh ngạc nói: "Đó là điểm tâm gì, làm sao A Phúc biết làm?"

Trần A Phúc cười nói: "Là mấy ngày nay suy nghĩ ra được, nghĩ tới khẳng định ăn ngon."

Trần Danh hiện tại đặc biệt tin tưởng Trần A Phúc, ha ha cười nói: "A Phúc nói ăn ngon, thì khẳng định ăn ngon."

Đang nói, đột nhiên nghe được bên ngoài một vị phụ nhân lớn giọng: "Trần Nhị huynh đệ, Trần gia đệ muội, các ngươi ở nhà sao?"

Mấy người hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn, đứng ngoài cửa hàng rào là một phụ nhân trung niên mặc đồ đỏ mang xanh. Cho dù cách thật xa, có thể thấy mặt bà ta bôi giống như mới từ trong vạc bột chui ra, miệng rộng cũng bôi đến đỏ chót.

A Lộc nói: "Là bà mai Lý." Nói xong, liền nhìn Trần A Phúc một cái.

Trần Danh cùng Vương thị vẫn hy vọng Trần A Phúc có thể chiêu được một con rể tốt, gánh vác môn hộ nữ nhi. Thấy bà mối đến, đều cao hứng đứng dậy ra ngoài đón, còn đuổi Trần A Phúc cùng Đại Bảo, A Lộc qua nhà nhỏ mới bên cạnh. A Lộc muốn nghe lén, chống gậy đi tây phòng của mình.

Cái trường hợp này, Trần A Phúc cũng không muốn đợi ở chỗ này. Chỉ thấp giọng nói: "Cha mẹ không cần tùy ý đính hôn sự cho con, phải hỏi con rồi lại quyết định." Sau đó, dắt Đại Bảo về nhà mới.

Vương thị vui mừng nhướng mày chạy tới mở cửa, cười nói: "Lý đại tẩu, tẩu vẫn là lần đầu tiên tới cửa nhà ta. Mau, mời vào."

Trần Danh đứng ở dưới mái hiên hiếm khi lớn giọng nói chuyện: "A, Lý đại tẩu, mời vào, mời vào."

Lý bà mai móc ra khăn đỏ trong ngực vung một cái, lớn giọng cười nói: "Trần Nhị huynh đệ, Trần gia đệ muội, chúc mừng các ngươi, chúc mừng các ngươi, có người uỷ thác ta đến làm mai cho A Phúc. Nếu như bọn họ thành, ai da da, thật sự là một đôi bích nhân trai tài gái sắc."

Trần Danh cùng Vương thị nghe, càng cao hứng, cười ha hả mời bà mai Lý vào đông phòng. Thỉnh nàng ngồi trên giường, lại châm trà, lấy ra đường cùng đậu phộng chiêu đãi bà ta.

Chờ bà mai Lý nói ra tên hậu sinh, Trần Danh cùng Vương thị liếc mắt nhìn nhau, vừa rồi tâm tình hưng phấn lại ngã vào đáy cốc, sắc mặt cũng không tốt.

Mấy người vào nhà không đến nửa khắc đồng hồ, liền đi ra, hơn nữa đều trầm mặt.

Đứng ở trong sân, bà mai Lý môi bà còn đang nói: "Trần Nhị huynh đệ, Trần gia đệ muội, muốn tìm con rể tốt cũng phải xem xem điều kiện khuê nữ nhà mình không phải sao. Bởi vì cái gọi là chiêng trống xứng keng keng, bầu xứng bí đỏ, là ai với ai vừa vặn ghép thành đôi bà mối chúng ta nhìn thấy là chuẩn nhất. A Phúc nhà các người mặc dù lớn lên đẹp, bệnh cũng hết. Nhưng vốn là đứa ngốc, những năm nàng ngu si kia bộ dáng xấu xí người trong thôn chúng ta đều chứng kiến. Hiện tại lại lập nữ hộ, còn mang một con ghẻ. Hậu sinh tốt tuấn tú lại có của cải thì ai để ý nàng ta? Cho dù vừa ý, ai lại nguyện ý đến cửa? Uông Ứng Tuấn không tệ, vừa mới hai mươi lăm tuổi, người trắng nõn, chịu khó, đầu óc sự dụng tốt, lại tiết kiệm, còn tự mình đưa hai mẫu đất, hậu sinh thật tốt. Hắn nói hắn nguyện ý mang hai mẫu đất tiến vào cửa A Phúc, về sau cũng sẽ đối tốt với A Phúc cùng Đại Bảo. A Phúc và Uông Ứng Tuấn thật đặc biệt xứng đôi, bọn họ vừa vặn lấy thừa bù thiếu, thật thành đôi rồi, cuộc sống của vợ chồng son khẳng định trôi qua càng náo nhiệt."

Tây trong phòng A Lộc sớm không nín được, duỗi đầu ra cửa sổ lớn tiếng nói: "Bà mai Lý, bà đi đi, tỷ tỷ của ta cho dù là cả đời không thành thân, cũng sẽ không coi trọng hắn. Uông Ứng Tuấn lớn lên khó coi như vậy, còn keo kệt chết được, mặt đều bẩn đến mức nhìn không ra màu gì, cũng chỉ có bà mới nói hắn trắng nõn. Hừ, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga..."

Lý môi bà tức giận nói: "Uông Ứng Tuấn không thích sạch sẽ, đó là bởi vì hắn từ nhỏ không có nương giúp đỡ xử lý. Chờ hắn thành thân, tức phụ xử lý dùm hắn sạch sẽ một ít, không phải tuấn tú sao?"

Trần Danh ngăn lại A Lộc nói: "A Lộc, tiểu hài tử nói hươu nói vượn cái gì? Không thể nói với người ta như thế." Lại nói xin lỗi với bà mai Lý, nói: "Tiểu hài tử ăn nói bừa bãi, Lý đại tẩu chớ để ý. Chúng ta cũng biết rõ đứa bé Ứng Tuấn kia không tệ, chịu khó, thông minh, còn nhỏ tuổi cha mẹ chết, lại dựa vào hai tay của mình mua đất đai. Nhưng mà, A Phúc nhà ta bây giờ còn không vội mà tìm tướng công, sau này hãy nói."

Vương thị cũng nói: "Cảm ơn Lý đại tẩu, này việc sự xác thực không thành, về sau lại thỉnh Lý đại tẩu hỗ trợ."

Lý môi bà vốn tưởng rằng có thể cầm đến tay tiền tạ ơn người làm mai cũng không cầm được, chỉ đành mất hứng bỏ đi.

Trong nhà cũ lời mấy người truyền đến nhà nhỏ mới bên này.

Ngồi ở bên cửa sổ tây phòng Trần A Phúc có chút không rõ, có thể để A Lộc trẻ con tính nhã nhặn như vậy phải nói ra những lời kia, cũng không biết Uông Ứng Tuấn là người thế nào. Hỏi Đại Bảo: "Uông Ứng Tuấn là ai?"

Trần Đại Bảo cũng tức đỏ mặt, ngoéo miệng nói: "Uông Ứng Tuấn kia chỉ cao hơn tiểu cữu cữu một chút, chân có chút cà thọt, còn đặc biệt bẩn, cách thật xa có thể ngửi thấy được một cỗ mùi chua thối trên người hắn, so với Lưu Nhị Ngưu còn khiến người khác phiền hơn. Trong thôn đại cô nương tiểu tức phụ vừa thấy hắn, đều ẩn núp thật xa, sợ bị hắn thối đến. Nghe nói, hắn từ nhỏ không ăn, lớn lên lại không nỡ ăn, cho nên mới không cao lớn. Hắn còn vì vóc dáng của mình mà cao hứng, nói may xiêm y đỡ hao bố..."

Blah blah, lại linh tinh lang tang nói một chút chuyện hắn keo kiệt, liều mạng kiếm tiền, kiếm tiền lại không nỡ dùng. Một năm đừng nói ăn một hai miếng thịt, cho dù là cả quả trứng cũng không nỡ ăn. Thân xiêm y kia cũng là may một năm rồi lại một năm, còn không muốn giặt rửa, nói giặt thì bố dễ dàng rách...

Trần A Phúc biết là ai, cái người này cũng sẽ thường xuyên đi dạo ở xung quanh đất trồng rau nhà mình. Hắn đại khái chỉ cao hơn một mét rưỡi, đặc biệt bẩn, hương vị trên người cực không dễ ngửi. Hắn đến bên cạnh Trần A Phúc nói chuyện, Trần A Phúc đều là nín thở.

Thì ra hắn chính là Uông Ứng Tuấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.