Hết một buổi, Trần Đại Bảo còn chưa trở lại. Trong nhà không có củi, Vương thị liền đi thôn phía tây nhặt củi, nàng thì mang cái bao tay đi. Người trong nhà cũng không dám để Trần A Phúc đi một mình, chỗ đó cánh rừng dày, ít người, nàng cho dù lợi hại, cũng đánh không lại nam nhân.
Không có Kim Yến Tử cùng người khác làm bạn, Trần A Phúc cũng không dám đi. Nàng nghĩ tới, về sau phải ra tiền mua củi, cũng không thể cứ tiếp tục giả nghèo như thế mãi.
Mặt trời chiều ngã về tây, Trần Đại Bảo vẫn chưa về. Trần A Phúc cũng có chút ngồi không yên, nàng đến trong sân, dưới tàng cây cùng bên cạnh Trần Danh nhìn ra xa phía đông. Xa xa, trong ruộng lúa lão nông vẫn còn bận rộn, lúa vàng rực rỡ đang được thu hoạch.
Trần Danh thở dài nói: "Cũng làm khó Đại Bảo rồi, theo bồi quý nhân không dễ chịu, không chỉ phải bồi khuôn mặt tươi cười, còn không thể nói sai lời. Ngay cả một ít người lớn chúng ta đây đều phải treo ngược trái tim gánh vác, đừng nói nó là một hài tử mấy tuổi."
Đột nhiên, hai con chim xuất hiện ở chân trời phương đông, chúng nó lẩn quẩn ở trên không, tựa như đang chờ đợi người tụt lại phía sau. Tiếp theo lại mơ hồ nhìn thấyn một chiếc xe ngựa đánh về hướng bên này, chúng nó giống như đúng là lượn vòng ở trên không xe ngựa.
Chờ hai con chim càng bay càng gần, nhìn xem thì rõ ràng con chim lớn kia, đúng là Hôi Hôi.
Khi chúng nó rơi ở trong sân, xe ngựa cũng tới hàng rào ngoài cửa dừng lại, là La quản sự tự mình đánh xe.
La quản sự xuống xe, ôm Trần Đại Bảo đang ôm Truy Phong xuống. Bên trong xe lại xuống một người phụ nhân trung niên, tơ lụa đầy thân, mang ngọc trâm.
Trần Đại Bảo lớn tiếng chào hỏi: "Mẫu thân, ông ngoại, cậu, Yên Nhi muội muội rất thích tiểu Yến Tử mỉm cười."
Trần A Phúc đi mở cửa, La quản sự chỉ phụ nhân kia nói: "Đây là nương của con ta, chủ tử nhà ta để cho nàng ấy mang vài câu chuyển cho ngươi."
Trần A Phúc vội vàng cười nói với phụ nhân kia: "La phu nhân."
Lại vội vàng mời La quản sự vợ chồng vào nhà. Cửa hàng rào nhỏ nên xe ngựa không tiến vào được, lại mở cửa chính của nhà mới ra, kéo xe ngựa vào.
Hai vợ chồng từ La quản sự ôm xuống vài thớt sa tanh cùng một cái bao từ trong xe ngựa, được mời vào tây phòng.
Hai vợ chồng nhưng là quý nhân có thế lực nhất trong vài thôn gần đây, người khác thỉnh cũng không mời được.
Trần Danh chạy tới phụng bồi, Trần A Phúc dâng trà, Trần Đại Bảo lại bưng tới đậu phộng cùng kẹo tiếp khách.
La Đại Nương trước khen Đại Bảo vài câu hiểu chuyện như thế nào, được chủ tử yêu thích như thế nào, lại cười nói: "Trần tiểu nương tử khéo tay, tâm tư lại khéo, làm con rối tiểu Yến Tử khiến cho tỷ nhi nhà ta thích được không thôi." Cầm khăn che miệng cười vài tiếng, còn nói: "Ông trời ạ, ta vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Yến Tử biết cười."
La quản sự cười mỉa hai tiếng, buổi sáng hắn vẫn luôn chú ý con chim nhỏ xinh đẹp, cảm thấy tiểu chủ tử nhất định sẽ thích con chim nhỏ kia. Nào nghĩ đến, thật sự lấy yêu thích của tiểu chủ tử, lại là con rối vải bố kia. Còn để cho Đại Bảo mang đến, nếu là chiếu theo ý tứ của mình không mang theo, vậy thì hỏng việc rồi.
La Đại Nương chỉ mấy thớt sa tanh cùng một ít bao bông nói: "Một con rối không đủ, chủ tử nhà ta ý tứ là phiền toái Trần tiểu nương tử làm thêm vài cái, tỷ nhi nhà ta cũng có thể cầm đi phủ thành chơi, còn có thể tắm rửa. Một ít sa tanh này dùng không hết, thì giữ lại làm vài thân xiêm y cho người trong nhà ngươi."
Trần A Phúc vui mừng trong lòng, không nói nhiều sa tanh như thế khẳng định dùng không hết, chỉ nói có thể quan hệ gắn bó thân thiết cùng Đường Viên, có thể được vợ chồng La quản sự coi trọng, đối với nhà mình chỗ tốt cũng quá nhiều.
Vội cười nói: "Có thể được quý nhân thích, là phúc khí của chúng ta. Có sa tanh thật tốt như thế, làm con rối sẽ tốt hơn."
La Đại Nương cười gật gật đầu, lại nói: "Chủ tử nhà ta nói mặc dù bà ấy không biết con chim nhỏ kia, nhưng vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm. Tỷ nhi nhà ta không thể lấy không đồ của nhà người, nói là để đại gia nhà ta nhìn rồi, sẽ để quản gia của ta mang bạc chuyển cho các ngươi."
Trần A Phúc vội vàng lắc đầu nói: "Đồ đưa cho Sở cô nương, thế nào không biết xấu hổ mà thu bạc."
La Đại Nương cười nói: "Chủ tử chúng ta nói như thế, đến thời điểm Trần tiểu nương tử thu là được."
Lại chỉ cái xách tay kia nói: "Đây là nhà ta chủ tử đưa cho Đại Bảo, cảm ơn cậu bé hai ngày này bồi tỷ nhi nhà ta, cậu cùng tỷ muội chơi rất tốt. Chủ tử nhà ta còn nói, Đại Bảo là người bạn đầu tiên của tỷ muội nhà ta, thỉnh Đại Bảo ngày mai lại đi Đường Viên chơi." Lại vội vàng giải thích: "Tính cách tỷ nhi nhà ta có vẻ thanh cao, không thích kết giao bằng hữu, Đại Bảo lại được nàng coi trọng, rất không dễ dàng đâu."
Thái độ của La quản sự cùng La Đại Nương đều rất hòa thuận, giao phó xong sự tình, còn nể tình uống hai hớp trà, liền đứng dậy đi.
Trần A Phúc cùng Trần Danh đưa bọn họ ra ngoài, trông thấy rất nhiều thôn nhân ở phía xa chỉ chỉ trỏ trỏ. Có một ít người gan lớn lại tự giác có một chút mặt mũi, còn cao giọng chào hỏi La quản sự.
Chờ xe ngựa vừa đi, đã có người đứng ở ngoài tường hàng rào hỏi Trần Danh: "Trần Nhị ca, nhà ngươi thế nào nhận biết cùng La lão gia?"
Trần Danh ha ha cười nói: "Là Đại Bảo, nó được tiểu chủ tử Đường Viên yêu thích, vẫn luôn chơi đùa ở Đường Viên hai ngày, La lão gia vừa mới đưa hắn trở về."
Trần A Phúc trộm vui mừng, Trần Danh lão cha vẫn là giảo hoạt giảo hoạt.
Nàng lại vội vàng hỏi tình huống Trần Đại Bảo ở Đường Viên.
Trần Đại Bảo nói, Yên Nhi muội muội đặc biệt thích con rối Yến Tử, cầm lấy liền không buông tay, còn nghe lời nói ăn cơm. Trần Trụ Trì cực kì cao hứng, đối với cậu tốt hơn. Thái độ bọn hạ nhân đối với cậu cũng tốt hơn ngày hôm qua nhiều, cũng không nhắc lại chuyện mua cậu hoặc là Thất Thất cùng Hôi Hôi. Con chim nhỏ xinh đẹp cũng đáng yêu, tiếng kêu vô cùng dễ nghe, có đôi khi còn có thể gọi Yên Nhi muội muội phải xem nó một cái...
Trần A Phúc nghe liền yên tâm. Nàng trở về phòng nhìn vài thớt sa tanh, tổng cộng năm thất, tràn ngập các loại màu sắcánh sáng rực rỡ, bóng loáng như gương. Đúng là mấy loại màu sắc nàng làm Tiểu Yến Tử, trang điểm màu lam, màu xanh nhạt, hải đường hồng, màu cây nghệ, màu đỏ nhạt.
Trong bao, có hai bao kẹo, hai bao điểm tâm, hai đao giấy Tuyên Thành.
Chủ tử trong miệng La quản sự nhất định là Trần Trụ Trì. Thật là nữ nhân có tâm lại từ thiện, lần trước đưa văn chương, lần này đưa giấy, đều là Đại Bảo cùng A Lộc có thể sử dụng.
Còn chuyện bạc La Đại Nương nói để cho đại gia nhà nàng ta trả cho Hoa Cẩm Tước, lại cười đến vui vẻ. Nếu đã không là phàm phẩm, trên trăm lượng bạc khẳng định giá trị nha.
Vương thị trở về, chứng kiến một ít sa tanh kinh ngạc nói: "Trời ạ, xa tanh này là Giang Nam Ngô Châu sản xuất, quý vô cùng. Dùng để làm con rối, thật sự là đáng tiếc."
Trần A Phúc cười nói: "Chúng ta cảm thấy vô cùng quý gía, người nhà có tiền lại không biết là vậy." Lại nói: "Cô nương nhà kia giống như mấy ngày nữa phải đi, mấy ngày này nương cùng con cùng nhau làm con rối đi, không quá lớn, làm nhiều một chút."
Vương thị sẵng giọng: "Tiểu Yến Tử chỉ có nhỏ như vậy, còn có thể làm bao nhiêu."
Trần A Phúc hé miệng cười nói: "Nương nghe con không có sai."
Mấy người đang ở tân sân nhỏ vừa cười vừa nói, thì nghe thấy bên cạnh lão sân nhỏ kia truyền đến thanh âm đám người Hồ thị. Đại phòng nhất định là nghe được tiếng gió gì đó, đến hỏi thăm tin tức.
Trần A Phúc không muốn gặp Hồ thị, cũng sợ bà ta đến sân nhỏ mới nhắc mãi. Liền để Vương thị cầm lấy kẹo cùng điểm tâm đi qua đưa một ít cho đại phòng, còn đặc biệt để bọn họ trước không cần nói ra chuyện trong nhà có sa tanh. Nếu như Hồ thị biết rõ, rất có thể xông qua mạnh bạo kéo một ít sa tanh cũng không nhất định. Trần Danh và Vương thị đều biết rõ tính tình Hồ thị, cười gật đầu.
Trần A Phúc còn nói buổi tối nàng cùng Đại Bảo ở trong nhà mới của mình ăn cơm, không qua đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]