Bàn ăn đá hoa cương ở trong bếp rất lớn, mặt bàn trắng mang theo một chút hoa văn, cường liệt tương phản tôn lên làn da Quý Sâm, mềm mại lại mang ánh sáng ôn nhuận, như một miếng bánh ngọt.
Cậu nằm ngang ở trên bàn, hai chân bởi vì quá dài chỉ có thể gập thành hình M ở trên mặt bàn, ngón chân bởi vì căng thẳng co lại. Trong không khí cảm giác mát mẻ kéo tới, quát lên trên da tóc gáy, Quý Sâm lạnh đến mức ôm lấy hai tay, vừa vặn che khuất hai đầu v*.
Mới vừa ăn một nửa bánh ngọt bị cắt nát, bơ bị chảy đến đâu đâu cũng có, hoa quả thưa thớt rơi xuống, mà cái đĩa liền để ở bên cạnh Quý Sâm.
Mới vừa rồi không nên đồng ý tên này, cậu hơi muốn chạy trốn, mà trên người kia có mùi thơm nhàn nhạt, như mùi tùng mộc sau cơn mưa, Quý Sâm lặng lẽ mở hai chân.
"Bơ bánh ngọt của anh." Lý Trạch Thừa nằm nhoài trước bàn, hai tay chống ở bên người Quý Sâm, cúi người dùng đầu lưỡi liếm bơ trắng.
Bơ chảy trên đầu lưỡi nóng bỏng, chỉ lát nữa là chảy vào trong miệng, Lý Trạch Thừa một miếng ngậm vào đôi môi Quý Sâm.
Họ đang dính vào nhau, Quý Sâm nhận ra được nút buộc quần áo Lý Trạch Thừa cọ lên xương sườn mình hơi đau. Cậu trợn tròn mắt, tựa hồ cũng có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Lý Trạch Thừa.
Hô hấp trở nên nóng rực, đầu lưỡi nóng đến mức Quý Sâm không kìm lòng được run lên một cái, làm loạn đầu lưỡi bao bọc bơ, thoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-ha-nhat-truong/1753471/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.