Viết hai chương, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, mệt nằm úp sấp.
Sau đó thì sao? Sau đó cậu về nhà, bị bà ngoại cầm chổi đuổi khắp phòng, nói cậu tan học không về nhà nghịch ngợm, quỷ cũng không tin.
Quý Sâm siết chặt tờ giấy ố vàng kia, di chuyển chân từ lâu không có tri giác do quỳ lâu, đi tới phòng khách.
"Bà ngoại, bà còn nhớ lúc bé con nói cho bà là con cứu một đứa bé không?"
Bà ngoại không nhìn ra cậu bất thường, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Chậc, hình như là có chuyện như vậy, bà nhớ lúc đó bà còn không tin, sau đó anh của thằng bé đó hay là ba nó ấy, tới tìm bà, nói muốn đưa tiền cho bà, bà chết sống không muốn, anh ta vội vàng lên máy bay đi đâu đó, cũng không giải quyết được gì. Phụ huynh của nó ngày đó lên lớp con, bà nhớ rằng hôm đó tan học cũng nói cho con đấy."
"Con quên mất."
"Trí nhớ cá vàng của con, không trách thi không khá."
"Bà ngoại, bà nói sao con lại quên chứ?"
Quý Sâm dùng tay áo che mắt, trốn về phòng ngủ.
...
"Em nói, sau này có việc có thể tới tìm em."
"Cậu quên đi, coi như tôi chưa từng nói."
"Tùy cậu. Nghe không, đừng có mà lén lén lút lút giở trò."
"Em vẫn không nhớ lại..."
Hai tấm giấy nhớ ấu trĩ, Quý Sâm tưởng Lý Trạch Thừa điên rồi, nhưng thật ra là cậu quên mất.
Cậu làm sao có thể quên mất, ca ca không biết nói, bị cậu coi như người câm, bị cậu dùng một hộp bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-ha-nhat-truong/1753459/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.