Edit: ThienTue835
Phương An Đồng thấy trong phòng hỗn loạn bị dọa sợ ngây người, tuổi hắn rốt cuộc vẫn còn nhỏ, ngay lúc này liền khóc lên, "Tam tẩu, đây là sao vậy? Có trộm.."
Lý trí bị tiếng khóc của An Đồng kéo trở lại, Lâm Vân Hi dùng sức véo vào lòng bàn tay chính mình, cảm giác đau đớn làm nàng thực mau bình tĩnh lại. Nông gia rất ít khi phát sinh sự tình trộm đạo, hơn nữa bạc kia của mình được bao trong quần áo cũ, giấu thật kín đáo, chính mình mới đi ra ngoài cùng lắm hơn mười mấy phút, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền tìm ra chỗ mình giấu bạc, nhất định là chân trước mình vừa đi sau lưng người nọ liền vào phòng, hơn nữa người này còn rất quen thuộc bài trí đồ vật trong phòng mình, việc này chỉ sợ đại tẩu cũng nhị tẩu không thoát được can hệ!
Trái tim nhảy đập lên, khí huyết Lâm Vân Hi vọt lên tới đỉnh đầu, quả thực muốn cắn nát răng mà, nơi nào chỗ này là người một nhà, đây chính là oan gia huyết hải thâm thù thì có! Lúc này nàng cũng mặc kệ cái gì mà sách lược vẹn toàn hay là nhìn vào đại cuộc thanh danh Phương gia, một đám ngay cả heo chó không bằng như vậy chẳng lẽ còn muốn lưu lại bọn họ ăn tết?
Nghĩ đến tới đây, nàng liền chạy ra khỏi của phòng, hướng về phía sân không một bóng người hô lớn: "Có trộm, có trộm!" Có lẽ là đã nghẹn lâu rồi, giọng Lâm Vân Hi kêu lên vừa lớn lại vừa thê lương, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-tuyet-sac-hien-the/781392/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.