Editor: ThienTue835 Lâm Vân Hi theo Phương Niên Hàn ra khỏi nhà ở, đại viện tử chỉ còn lại Phương Diệu đang cho gà ăn cùng hai hài tử đang đùa giỡn, khả năng là bọn họ cũng sợ hãi khuôn mặt hung dữ của tam thúc, hai hài tử giống như dẫm phải đuôi mèo mà chân nhảy chân chạy, cùng Phương Diệu chào hỏi, hai người liền ra khỏi cổng viện. Phương gia thôn không nhỏ, mỗi nhà đều có sân rất lớn, phòng ở thì có chút xa, không giống như Liễu gia thôn ra cửa liền gặp được người, nhưng mà nhà nàng cũng ở ngay vị trí chính giữa thôn, cách cửa không xa có mấy cây hoè lớn che bóng mát, cho nên lúc nông nhang hay thời đieemr chạng vạng, nơi này luôn có người làm việc nhà, hiện tại là buổi sáng, thanh niên trai tráng về xuống ruộng làm việc, cho nên dưới tang cây đều toàn là các lão nhân tuổi có chút lớn. "Tam lang, đang đi đâu đấy?" "Tam lang, đây là tức phụ vừa qua cửa của ngươi đi, ai nha, nhìn bộ dáng thật xinh đẹp." Thái độ của các lão nhân đối với Phương Niên Hàn cực kỳ hiền lành, thấy hai người lại đây liền ngươi một lời ta một ngữ hỏi tới, mặt Phương Niên Hàn cũng nghiêm túc có chút hung dữ, nhưng là so với ở Phường gia xem như nhu hòa không ít, một bên trả lời vấn đeef của lão nhân gia, một bên giới thiệu Lâm Vân Hi. Lâm Vân Hi ngoan ngoãn theo hắn dạ thưa, thái độ cùng bộ dáng của nàng cực ngoan ngoãn, nhanh chóng được mọi người khen ngợi. "Tam lang, tức phụ của ngươi đúng là rất tốt, ngươi phải đối xử tốt với người ta à nha." Hắc lão nhân gầy gồ cầm trong tay điếu thuốc đối với Phương Niên Hàn nói lời thấm thía, người này là nhị gia gia của Phương Niên Hàn, tên là Phương Trọng, Lâm Vân Hi vừa rồi có nói chuyện với ông. "Dạ, nhị gia gia." Bởi vì sau khi cha hắn chết, nương hắn mang theo mấy hài tử không quá dễ dàng, người nhị gia gia này hỗ trợ, giúp đỡ nhà bọn họ không ít, cho nên Phương Niên Hàn đối với lão gia tử thực tôn kính. "Haiz, mặc dù ngươi không sống ở dưới mí mắt ta mấy năm, nhưng ta cũng không phải người mù, so với các ca ca của ngươi, ngươi là người có tiền đồ nhất, đáng tiếc." Lão gia tử nhăn nhăn khuôn mặt ngăm đen đến suýt sao, nhìn qua rất khổ sở, qua một lát liền nói tiếp: "Nương ngươi làm việc này có chút không đúng, nhưng âu cũng là một mảnh khổ tâm, tức phụ ngươi gả đến Phương gia thì chính là người của Phương gia, ngươi yên tâm đi, có chuyện gì cứ tới tìm ta." Nói xong, lão gia tử quay sang Lâm Vân Hi, âm thanh chầm chậm nói: "Tam lang đi rồi, nếu có gì ở nhà khó khăn không giải quyết được người liền với tìm nhị gia gia ngươi, chỉ cần bộ xương già này còn ở đấy, không ai có thể ủy khuất ngươi được." Ông nói cũng không phải mạnh miệng, Phương Trọng chính là một trong bốn người già nhất trong tộc, ở trong thôn, lý chính quản thuế má cùng hộ khẩu, còn lại mọi sự trong thôn đều do trong tộc quản, cho nên ông ở Phương gia thôn nói chuyện cực kỳ có trọng lượng, chính bởi vì như vậy, Phương Niên Hàn mới mang theo tức phụ hắn tới nhận thức nhị gia gia này, lão gia tử cũng đã sống ít nhiều năm, làm sao lại không nhìn thấu được tâm tư của hắn, ngay lập tức cũng không hàm hồ mà đáp ứng xuống. Bởi vì biết lúc này cấp cho nhi tử đón dâu đúng là không đạo nghĩa, cho nên Lữ thị khuyến khích hai con dâu đợi thẳng đến thời điểm sắp đón dâu mới thông tri người trong tộc, bởi vì việc này mà vài người Tộc lão đều nổi trận lôi đình, việc giày xéo cô nương nhà người ta Phương gia bọn họ như thế nào mà làm được! Dưới sự tức giận đó, bốn người đều không tham gia tiệc Phương Niên Hàn thành thân. Tuy rằng Phương Niên Hàn mới vừa trở lại Phương gia thôn được ba năm, nhưng Phương Trọng lại biết hắn là tôn tử cực kỳ hiếu thuận lại có năng lực, chỉ là nương hắn lại làm người quá hồ đồ, haiz! Thời điểm hai người rời khỏi cây hòe lớn mà hướng đi tới phía đầu đông thôn, Phương Niên Hàn mới nói rõ thân phận của lão gia tử cho tức phụ, "Nhị gia gia làm việc công bằng nhất, nếu ta đi rồi, về gặp nàng gặp việc không thể giải quyết cùng với nương thì cứ đi gặp ông, nhị gia gia khẳng định sẽ cho nàng cái công đạo." Sự tình trong nhà Phương Niên Hàn không nói nhưng không đại biểu rằng hắn không biết, nương hắn là người mềm yếu, không làm chủ được, tức phụ hắn mới đến, về sau khẳng định sẽ có nhiều việc không giải quyết định, có thể làm cho nàng cũng chỉ là phó thác nàng cho nhị gia gia ngay thẳng. Lời nói thật lòng làm cho Lâm Vân Hi khiếp sợ, không nghĩ tới người này nhìn bên ngoài thật hung dữ, nhưng tâm bên trong lại tinh tế như vậy, nếu hắn không đi phục dịch mà nói, có lẽ.. Không cần nghĩ nữa! Lâm Vân Hi nhanh chóng đem những tư tưởng rối loạn lung tung gì đó ném ra sau đầu, việc đã đến nước này, có nghĩ gì đó cũng vô dụng, chỉ làm tăng thêm phiền não thôi. Thấy tức phụ hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, Phương Niên Hàn cũng thức thời ngậm miệng lại, trong lòng lại có chút khổ sở không nói nên lời. Cửa thôn Phương gia thôn có một con sông trên Thanh Hà, bời vì do có sông, nên không ít các ruộng được tưới nước nhiều, bởi vì sông Thanh Hà thường xuyên có nhiều nước, nên ruộng được tưới nước cách đường đến sông cũng không xa, thời điểm đi ngang qua sông Thanh Hà, Lâm Vân Hi thấy nhiều người vây quanh trong ruộng lúa nước không biết đang làm cái gì, âm thanh nói chuyện nhao nhao cũng không nhỏ, Lâm Vân Hi cũng không tiện nhìn xung quanh, liền nhanh chóng đi qua. "Đại nương, Dương Thiên có ở nhà không?" Đi đến trước cửa một các phòng đất cũ nát, Phương Niên Hàn nhìn sang một thím đang nhặt rau ở cửa hỏi. "Ai nha, là Tam lang, đang ở nhà, đang ở nhà, ngươi chờ một chút, ta cho người đi kêu hắn." Nông phụ trung niên nhanh chóng lấy tay cọ cọ lên áo vải thô, sau đó xoay người vào sân, lớn giọng hô to: "Dương Thiên! Dương Thiên! Tam lang tới tìm ngươi." Bà hô hai tiếng, cửa gỗ phòng đất cũ xưa kêu "Kẽo kẹt" một tiếng liền mở, người đi ra là một hán tử cao lớn thô kệch, bước nhanh ra khỏi cửa nhìn thấy Phương Niên Hàn gãi gãi đầu, "Tam ca, huynh tìm ta có việc gì?" Võ Dương Thiên nhìn thấy Lâm Vân Hi đứng bên cạnh Phương Niên Hàn, mặt lớn đột nhiên đỏ, lập tức xoay đầu sang một bên. "Ta mấy ngày nay có nhiều việc không rảnh, ngươi giúp ta đến huyện nha đi điểm mão, sáu ngày sau ta cùng ngươi đi thao luyện. Nguyên lai người ngày sẽ cùng với Phương Niên Hàn đi thú biên dịch binh, Lâm Vân Hi nhìn phòng đất cũng cái sân rách nát này của Võ gia liền hiểu rõ, nhà này hẳn cũng là không ra được mười lăm lượng bạc kia, cho nên tiểu tử nhà này cũng phải đi phục lao dịch, tưởng tưởng đến cảnh Phương Niên Hàn cũng không phải đơn độc một người đi xa tới tận biên cương, trong lòng Lâm Vân Hi cũng có chút điểm an ổn, mặc kệ là khi nào, có thế chiếu ứng lẫn nhau cũng là tốt, hơn nữa Võ Dương Thiên nhìn qua cũng là người hàm hậu. Bọn họ đăng ký danh sách lên trên, cho nên lâu lâu phải đưa tin lên huyện nha, dịch binh điểm mão này cũng với quan điểm mão là khác nhau, không cần thời gian cố định, chỉ cần trong ngày đi điểm mão liền được, từ Phương gia thôn đến huyện thành nếu đi nhanh cũng chỉ mất một canh giờ rưỡi, Võ Dương Thiên bởi vì còn lo lắng trong nhà nên mỗi ngày đều chạy qua chạy lại, cho nên Phương Niên Hàn cũng chỉ có thể tìm hắn thay mình đi điểm mão. Thấy Phương Niên Hàn đưa qua một chuỗi tiền đồng, Võ Dương Niên vội vàng xua tay," Tam ca, không cần nhiều đến như vậy, ngày hôm qua ta đã cầm năm mươi văn tiền đưa cho chủ bộ liền được châm chước rồi, năm ngày cũng chỉ lắm hơn hai trăm văn tiền, tiền này đưa cũng quá nhiều rồi. "Chuỗi tiền này cũng phải hơn bốn trăm văn tiền, Võ Dương Thiên không dám nhận, người thay điểm mão phải chuẩn bị bỏ tiền, một ngày là năm mươi văn tiền, đây cũng không phải số tiền nhỏ, có thể mua được hơn ba cân thịt heo, Phương Tam ca ra tay cũng thật hào phóng. " Ngươi cứ cầm đi, đưa dư cho ngươi để có việc khẩn cấp mà dùng, không được để bụng đói mà lên đường, nếu thời gian gấp quá thì ăn một ít ở huyện thành. "Cho dù Võ Dương Thiên là người thành thật, nhưng cũng không thể sai sử người ta làm không công, Phương Niên Hàn kiên trì để hắn làm thủ hạ. Võ Dương Thiên cũng là người khờ, không muốn lấy nhiều những số tiền đó, nghẹn đến mặt đỏ tía tai cũng nói không cần nhiều như vậy, hai người liền ở trước cửa giằng co. Hai người nam nhân cao lớn cứ đẩy qua đẩy lại làm thành mục tiêu quá lớn, Lâm Vân Hi không muốn sẽ đưa tới nhiều người vây quanh trông thấy liền qua nhanh khuyên nhủ:" Dương Thiên huynh đệ nên nhận đi thôi, nếu không tướng công ta sẽ băn khoăn, về sau hai người cùng chịu đau khổ thì cùng nhai chiếu cố, tiền này cũng không tính làm gì, để người ta biết được lại làm ra việc chê cười." Nàng vừa nói xong, động tác hai người liền dừng lại ngây người, Phương Niên Hàn đem tiền nhét vào trong tay Võ Dương Thiên rồi lôi kéo tay Lâm Vân Hi rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]