Editor: ThienTue835 Liễu tam thẩm là người rất thích nói xấu ở sau lưng người khác, những phụ nhân trong thôn đều chán ghét bà, nhưng theo bối phận của bà mà nói thì những người bình thường không dám giáp mặt nói lại, Trương thị cũng biết bà nói xấu sau lưng mình không ít chuyện, chỉ là chưa cãi lý đâu, hiện tại rõ ràng như vậy, Trương thị sao có thể ngậm bồ hòn mà nhịn được, trực tiếp chỉ cây dâu mắng cây hòe không chút lưu tình nào. "Ngươi! Ngươi, cái người đàn bà đanh đá này, ngươi dám mắng ta, oa a, cái người đáng bị ngàn đao chém này, ta liều mạng với ngươi!" Liễu tam thẩm đâu chịu nổi nhục mạ như vậy, nhảy chân lên dùng tay định bắt lấy Trương thị, Trương thị thân thể cường tráng, nơi nào để bà đụng tới, nhẹ nhàng đẩy một cái, mông Liễu tam thẩm liền đáp xuống mặt đất rồi. Với bộ dáng đầu tóc tán loạn của bà cộng thêm âm thanh từ cổ phát ra không khác gì tiếng quạ đen, làm cho mấy tức phụ trẻ hoạt bát không nhịn được liền bật cười, những người phụ nhân có quan hệ họ hàng với Liễu tam thẩm vô thanh vô thức ẩn mình trong đám người, cũng không đi ra khuyên bảo, Liễu tam thẩm người ngày nói chuyện không lưu khẩu đức, toàn bộ người trong thôn cây liễu đều đã đắc tội, những người xem náo nhiệt ở đây không người nào không bị nàng nói xấu sau lưng, ai sẽ thay nàng nói chuyện. "Tam thẩm, ngài nên cẩn thận một chút, cái tay này của ta không biết phân nặng nhẹ, đừng để làm bị thương ngài". Trương thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt như ngàn đao nhỏ hướng lên người bà. Có người cùng Trương thị quan hệ không tồi che miệng cười hỏi: "Lâm tẩu, ngươi vừa nói muốn làm hỉ sự, chuyện là như thế nào?" "Ngày hai mươi tháng năm là ngày lành của Vân Hi nhà chúng ta, đến lúc đó, nếu các ngươi có rảnh đều phải đến uống rượu nha". Nhắc đến cái này, mặt Trương thị đang âm nhu liền chuyển thành vui vẻ, cùng người bên cạnh bắt chuyện lên. Nghe được Lâm Vân Hi lập tức phải thành thân ngày, Liễu tam thẩm khóc càng tê tâm liệt phế, tiểu nhi tử của bà, Liễu Tuấn Tài mê Lâm Vân Hi như điếu đổ, lần trước bà tới cửa cầu thân không thành liền tuyệt thực mấy ngày liền, lần này nếu biết Lâm Vân Hi cùng người khác thành thân, có khác nào muốn mệnh hắn, nhi tử của bà thật là đáng thương! "Liễu tam thẩm! Muốn khóc thì về nhà mình khóc, Vân Hi nhà chúng ta lập tức làm hỉ sự, ngươi đừng khóc ở đây làm nhà chúng ta đen đủi". Đang cùng mấy người xung quanh nói chuyện, nghe bà khóc thê thảm như vậy, Trương thị đè nặng hỏa khí nói. Liễu tam thẩm không để ý đến nàng, vẫn tiếp tục khóc. Ngay lúc hai người đang giằng co, bên cạnh có một âm thanh nho nhỏ nói: "Lâm tẩu, có chuyện này ta không biết có nên nói hay không" Người nói chuyện là một cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo bình thường, thân hình như nhược như liễu, dưới chân mang giày lụa thêu màu xanh, mặc váy dài tế sa màu thạch lựu, trên đầu búi tóc cao và cắm thêm cái trâm bạc, đứng trong đám nữ nhân mặc áo vải thô thật giống như hạc giữa bầy gà, nhìn phi thường chói mắt. "Nguyên là là Chu Chí Mai nha, làm sao vậy, có chuyện gì sao?" Trương thị mặt ngoài tươi cười, nhưng trong lòng lại nói thầm, nha đầu này ngày thường không cùng Vân Hi qua lại, hiện tại tới đây là muốn làm gì? Khi thấy tẩu tử mình hô tên người này, Lâm Vân Hi cũng biết người nào tới trong thôn này, người này là nhị nữ nhi của thợ giết heo, trong nhà cũng khá giả, nhưng hiện tại mặc váy tế sa trong thời tiết này không thấy lạnh sao? Thấy nàng há mồm định trả lời Trương thị, Lâm Vân Hi chạy nhanh trước một bước nắm lấy tay nàng "Ai nha, sao ngươi lại tới đây, ngươi chính là khách ít đến, đi, cùng ta vào nhà nói chuyện thôi". Nói giỡn, nàng đã từng xem qua nhiều phim truyền hình, nếu cảnh "Bệ hạ, thần thiếp có chuyện không biết có nên nói hay không" như vậy, khẳng dịnh là muốn lấy đầu người khác, hơn nữa, xem ánh mắt người này nhìn mình như thế nào cũng thấy kiểu vui sướng khi người gặp họa, không thể không phòng. Một bên Lư Oánh Oánh lặng lẽ chọc chọc Ngũ Điệp, tiến bên tai nàng nói: "Chu Chính Mai kia không phải luôn chướng mắt Vân Hi sao, mỗi lần nhìn thấy Vân Hi ước gì tránh xa, hôm nay sao lại lù lù đến đây vậy?" Ngũ Điệp lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, chỉ là lo lắng nhìn đến Lâm Vân Hi. Chu Chính Mai kia, bộ dáng nhìn giống như một trận gió thổi tới là bay mất, nhưng Lâm Vân Hi kéo thế nào cũng không kéo động được Hạ Chính Mai, người bên cạnh thì xem náo nhiệt, không chê nhiều việc, còn không ngừng hỏi:"Ai nha, đều là hương thân quê nhà, có cái gì không thể nói? Ha hả, đây chính là người tới không có ý tốt, rõ ràng tới để phá, Lâm Vân Hi trong lòng cười lạnh, kỹ thuật diễn này cũng quá kém đi, tròng mắt tính kế để lộ liễu như vậy, quá kém!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]