Sau khi vào đến nhà, Lưu Cẩn cùng La Thị đem cái cày gỗ đặt xuống. "Nương, thứ này cũng thật nặng, người hẳn mệt muốn chết đi!" Lưu Cẩn đứng ở phía sau La Thị, giúp La Thị nắn bóp hai vai. La Thị cũng đấm đấm vào lưng mình vài cái cho đỡ mỏi, nói: "Không sao." "Nương, về sau nếu thấy thúc phụ dây dưa với người, ngươi không cần đối đãi với hắn khách khí như vậy." Lưu Cẩn nhắc nhở nói, "Loại người không biết liêm sỉ như hắn, ngươi nếu không thực sự dứt khoát, hắn sẽ vẫn kiếm cớ để dây dưa." "Ai! Ta biết." La Thị giải thích nói, "Ta chỉ là nghĩ đến hắn là đệ đệ của phụ thân ngươi . . . . . ." Lưu Cẩn không tiếng động nào mà thở dài, nương nàng chính là như vậy, nhớ đến bọn họ, nhưng bọn họ lại chưa từng đem các nàng xem là người một nhà . Nàng nguyên bản muốn nương hôm nay chứng kiến sự tình phát sinh , sau đó hảo hảo khuyên bảo nương nàng, nhưng cẩn thận tưởng tượng, hôm nay phát sinh sự việc thật sự rất nhiều , nương nàng muốn ổn định lại tinh thần đã vất vả , nàng cũng không thể nói thêm nữa, miễn cho nương nàng buồn thêm . "Nương, cơm chiều đã làm xong , chúng ta mau chóng đi rửa tay, rồi đi ăn cơm thôi." Lưu Cẩn lôi kéo La Thị cùng nhau đi vào phòng bếp. Rửa tay xong, Lưu Cẩn liền đem đồ ăn mang đến nhà chính . Cơm chiều đồ ăn cùng giữa trưa giống nhau, hai người ăn nhanh, lập tức liền ăn no . Lưu Cẩn muốn thu thập bát đũa, lại bị La Thị phái đi uy Mộ Phong ăn cơm . Lúc này đây, thời điểm Lưu Cẩn uy Mộ Phong ăn cơm , đã không còn câu nệ như trước nữa . Rất nhanh, một chén cháo liền thấy đáy . "Ngươi sớm một chút nghỉ ngơi, thân thể mới mau tốt lên được." Lưu Cẩn đứng lên, nhẹ giọng nói. Mộ Phong gật gật đầu, nhìn theo Lưu Cẩn ra khỏi phòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sỗ chiếu vào, làm cho trong phòng dần dần sáng lên. Mộ Phong nhìn chằm chằm ánh trăng bạc ngoài kia, trong lòng một mảnh thê lương. Hôm nay là ngày hắn đưa tang phụ thân , mà hắn cũng không có thể đến đưa tiễn. . . . . . Thân là con, thế nhưng không thể thấy mặt cha mình lần cuối, là chuyện đau khổ cỡ nào thấu được. Nếu không tại nữ tiện nhân kia, hắn cũng sẽ không thể không gặp mặt phụ thân hắn lần cuối cùng . Đáng giận, chờ hắn thương thế tốt lên, hắn chắc chắn sẽ tìm tiện nữ nhân kia tính sổ. Nghĩ đến đây, Mộ Phong đôi mắt đen như hắc thạch phát ra từng tia sát khí, như ma quỷ từ địa ngục bò ra. "Phụ thân, người cứ yên tâm lên đường, con biết người đều không phải là bị bệnh mà chết, mà là bị người khác ám hại. Phụ thân, ngươi yên tâm, con chắc chắn báo thù cho cha, cũng đoạt lại những thứ thuộc về chúng ta." Mộ Phong lãnh lùng nói.
Lưu Cẩn đi vào trong phòng La Thị, thấy La Thị đang nương theo ánh trăng làm đế giày, vội vàng đem đoạt lại . "Nương, thời gian cũng không còn sớm nữa , làm bây giờ không tốt cho ánh mắt đâu, ngươi vẫn là nê nghỉ ngơi sớm một chút , giày để ngày mai làm cũng được." Lưu Cẩn đặt đế giày vào giỏ trên chiếc tủ gần giường, nhẹ nhàng nói. "Ngày mai làm sao có thời giờ làm, ngày mai phải đi cày." La Thị cởi áo khoác, chui vào ổ chăn, "Cẩn Nhi, mấy ngày nữa, chỉ sợ con cũng phải vất vả , phải cùng ta cày lại đất ruộng." Nếu như có thể, La Thị mới không muốn Lưu Cẩn phải đi ra đồng làm việc, nhưng nàng một người lại không thể cày được! "Ân, nương, sáng mai con sẽ đi bán măng ở thị trấn, sau đó sẽ ra ruộng cùng với nương." Lúc ra ở riêng, nhà nàng được phân một mẫu ruộng nước, một mẫu ruộng cạn. Như vậy một chút ruộng, vốn dĩ là Dương Thị chết sống không đồng ý phân cho nhà nàng một ít ruộng nào, nhưng ở Lưu ông nàng vô cùng kiên trì phải chia, Dương Thị mới bất đắc dĩ đồng ý . Nhà nàng ruộng nước một năm gieo trồng hai mùa lúa nước, thu hoạch xong, trừ bỏ phải nộp thuế, còn đem cho Lưu lão nhân cùng Dương Thị một ít, gọi là phí phụng dưỡng. Cứ như vậy, gạo đã ít càng ít hơn, cho nên La Thị mới suy nghĩ ra biện pháp, đem gạo tinh đổi thành gạo thô, như vậy thì có thể ít no được nhiều hơn vài bữa. Lưu Cẩn cảm thấy, trong nhà ruộng như vậy căn bản không đủ, nàng tính sau khi đem măng bán xong, phải đi mua một ít ruộng nữa mới được. Lưu Cẩn cùng La Thị hàn huyên trong chốc lát, liền đem ‘ Vô Tự Thiên Thư ’ ở trong ngực lấy ra để dưới gối đầu , ôm cánh tay La Thị, ngáp một cái. Hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy , khiến cho Lưu Cẩn mệt mỏi không chịu nổi, chỉ trong một lát, nàng liền tiến vào giấc mộng. Mà La Thị lại một chút buồn ngủ cũng không có, nàng cầm lấy gối đầu dựa vào vách đá ở trên giường , hồi tưởng lại chuyện hôm nay đã xảy ra. Nghĩ nghĩ, nàng lại nhịn không được rơi lệ . Vì không muốn đánh thức Lưu Cẩn, nàng che miệng âm thầm khóc. Lưu Cẩn mơ ngủ, tựa hồ cảm giác được có chất lỏng gì đó rơi ở trên mặt , nên nàng không khỏi giật giật thân mình. La Thị thấy thế, vội vàng lau khô nước mắt, không dám lại khóc nữa. Nàng nằm xuống , gắt gao ôm lấy Lưu Cẩn, may mắn là nàng còn có Cẩn Nhi, bằng không nàng thật sự không biết chính mình có thể choóng đỡ được đến bao lâu. Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trăng vẫn chưa có biến mất hẳn, La Thị liền rời giường đi phòng bếp làm rau dại cùng bánh bột ngô. Mà cũng không lâu sau, Lưu Cẩn cũng đã dậy. Nàng rất nhanh đã mặc quần áo xong, đi đến phòng bếp rửa mặt chải đầu . "Cẩn Nhi, cơm đã làm xong , con rửa mặt chải đầu xong thì ăn luoon cho nóng, ta đi xem Mộ công tử đã dậy chưa." La Thị mỉm cười, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bếp. Lưu Cẩn dùng cành liễu đánh răng, trả lời không rõ ràng nên gật gật đầu.
La Thị đi vào phòng nơi Mộ Phong ở , Mộ Phong cũng đã tỉnh dậy. "Mộ công tử, ngươi muốn rửa mặt chải đầu không? Ta sẽ đi múc nước lại đây." La Thị nhẹ giọng nói. "Bá mẫu, phiền toái ngươi ." Mộ Phong tính tình dường như khá lãnh đạm, nhưng lễ phép cơ bản vẫn có , hắn hiện giờ ăn ăn uống uống của ở nhà người ta, mặc kệ nói như thế nào, đều muốn khách khí một chút. La Thị cười cười: "Mộ công tử, ngươi đừng cùng ta khách khí." Lúc La Thị tiến vào phòng bếp múc nước, Lưu Cẩn đã cầm lấy bánh bột ngô rau dại trong nồi gặm rồi. "Thật nóng a!" Lưu Cẩn vừa ăn vừa nói, miệng thì nóng đến phỏng cả miệng. La Thị bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Ngươi nha đầu này, nóng, thì ngươi không thể ăn từ từ sao ?" Lưu Cẩn ngọt ngào cười: "Đều tại nương làm bánh bột ngô ăn quá ngon , cho nên ta mới nhịn không được mà ặn vội một chút." "Ngươi nha! Ba hoa." La Thị bũng một cái trên trán Lưu Cẩn, oán trách nói , "Chậm một chút, đừng có nóng vậy ." Lưu Cẩn thả chậm tốc độ ăn, La Thị lúc này mới yên tâm đi chuẩn bị dụng cụ rửa mặt chải đầu cho Mộ Phong . "Nương, Mộ công tử trên người thuốc chờ ta trở lại đổi." Lưu Cẩn mơ hồ nói.. Kỳ thật nàng thật sự rất muốn làm cho nương nàng đổi thuốc cho hắn, nhưng lại sợ nương nàng đổi không tốt. "Ân, thị trấn có chút xa, ngươi ở trên đường đi phải chú ý an toàn." La Thị một bên dặn dò, một bên đổ nước vào. La Thị lấy nước xong, xoay người hướng phòng Mộ Phong đi đến. Nàng đem cành liễu đưa cho Mộ Phong: "Mộ công tử, ngươi đánh răng trước." "Đây là?" Mộ Phong nhìn thấy cành liễu trong tay, nghi hoặc hỏi. La Thị liền giải thích: "Dùng để đánh răng nha, nhà chúng ta nghèo mua không nổi que đánh răng gì đó, liền dùng cành liễu thay thế." Mộ Phong có chút quẫn bách, hắn nghiên cứu một chút, vẫn là không biết dùng, nói: "Bá mẫu, phiền toái ngươi cho ta nước muối đi, ta súc miệng cũng được rồi." La Thị cười cười đi lấy nước muối . Chờ Mộ Phong rửa mặt chải đầu xong, Lưu Cẩn cũng ăn no , nàng liền đeo cái gùi lên lưng chuẩn bị ra ngoài. La Thị từ nhà chính đi ra thấy, vội vàng chạy đến phòng bếp cầm vài cái bánh bột ngô gói vào tấm vải, đuổi theo Lưu Cẩn. "Cẩn Nhi, chờ một chút, đem bánh bột ngô này theo, trên đường lúc đói thì lấy ra ăn." Lưu Cẩn tiếp nhận bánh bột ngô, cũng để vào cái gùi, liền hướng phía ngoài thôn đi đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]