"Đây là phương thuốc, ngươi lên hiệu thuốc trên thị trấn bốc thuốc đi, ta đi không mang theo thuốc bên người."
Tiễn Vân từ lúc nào không biết , đã viết xong phương thuốc, đặt ở trong tay Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn nhìn thoáng qua phương thuốc, trên đó đều viết dược liệu có chút quý giá, này là tiêu nàng bao nhiêu bạc a!
Xem ra,cho hắn ở nhà mình dưỡng thương, thật đúng là một vụ mua bán lỗ vốn, nhưng mà nàng nhất định sẽ từ trên người hắn đòi lại.
Tiễn Vân không biết nàng biết chữ, nói: "mấy dược liệu này có chút đắt, ngươi nếu có bạc , liền mua cho hắn một ít, cho hắn điều trị nội thương."
Kỳ thật Lưu Cẩn sở dĩ biết chữ, cũng là đời trước sau khi gặp được Tuân Tử Ngọc nên nàng đã cố ý mời phu tử đến dạy chữ cho chính mình .
Tuân Tử Ngọc rất thích vết thơ, nhưng mà, mỗi lần hắn viết thơ xong, sẽ rất hưng phấn mà đọc chậm cho nàng nghe, mà nàng căn bản nghe không hiểu, nàng nhớ rõ có một lần hắn đọc thơ xong , nhìn thấy nàng không hiểu liền lộ ra thần sắc khinh bỉ , tuy chỉ trong chốc lát , nhưng nàng vẫn nhìn thấy , thế nên nàng mới dốc hết sức học chữ .
Nhớ tới lúc đó, nàng thật đúng là ngốc.
Vì hắn, cho dùlà việc gì đều nguyện ý làm !
Bâu giờ nhớ lại , cái loại người độc ác như hắn , căn bản là không đáng để nàng trả giá như vậy .
Nhưng như vậy cũng tốt, sau khi biết chữ nàng liền thông tuệ hơn , về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-tieu-kieu-the/1083472/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.