Chương trước
Chương sau
Nếu vẫn còn tươi, Mộc Cẩm tất nhiên là định mua.

 

Hơn nữa, tiền trên người nàng cũng đủ mua những thứ này.

 

Thấy nàng không lập tức đáp ứng, Hoàng Tam Nương lại vội bàng.

 

Đi tới bên cạnh Mộc Cẩm, kéo cánh tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Mộc gia muội tử, như vậy không phải rất tốt sao?”

 

Dừng một chút, cắn răng, nói: "Thịt lợn kho ngươi đều làm ăn ngon như vậy, Tam Nương tin tưởng thịt cừu kho ngươi nhất định cũng làm ăn ngon! Chỉ cần mùi vị với thịt heo kho không kém, nhất định dễ bán!”

 

Hoàng Tam Nương đều nghĩ kỹ rồi.

 

Chỉ cần Mộc Cẩm mua nội tạng cừu, đầu cừu,móng cừu, sau khi làm thành món kho, nàng đều lấy!

 

Cùng lắm thì nàng bán rẻ một chút, kiếm ít một chút, sau đó những người gia cảnh giàu có kia

Khách quen đến quán mì của nàng ăn mì nàng đều hỏi một chút có muốn ăn chút món kho hay không.

 

Dù sao đây vẫn là đồ ăn mới mể, nàng tin tưởng người muốn nếm thử sẽ không ít.

 

Tựa như hôm nay món lợn kho kia, Lý lão gia ăn thơm, những lão khách gia cảnh vốn bình thường đều không nhịn được, có vài người cũng bỏ tiền mua để nếm thử...

 

Mộc Cẩm thấy nàng gấp gáp như vậy, liền cười nói: "Là muốn mua, cho dù ngày mai Tam Nương tỷ tỷ không muốn thịt cừu kho, chỉ cần là tươi, ta cũng mua về nhà làm cho đệ đệ muội muội ta ăn.”

 

Thấy Mộc Cẩm nói sẽ mua, nương tử đồ tể trong nháy mắt cười đến răng thấy mắt.

 

Đầu dê đuôi cừu cùng chân cừu là dựa theo cái bán còn dễ tính sổ, nội tạng cừu bị ngâm nước lại khó cân.

 

Cũng là Tiền Đồ tể tốt bụnh, trực tiếp dựa theo một nửa cân tính giá.

 

Hơn nữa Mộc Cẩm phát hiện, nương tử đồ tể này thật sự là một người có khả năng, nội tạng cừu này đều được làm rất sạch sẽ.

 

Hôm nay Tiền Đồ tể g.i.ế.c con cừu này hẳn là tương đối lớn.

 

Nội tạng cừu này cân lên tới hơn mười tám cân, thật ra là đã vắt biwst nước giếng mới cân.

 

Tiền Đồ tể tính chín cân bán cho Mộc Cẩm.

 

Nội tạng cừu hai văn tiền một cân, chín cân là mười tám văn tiền.

 

Móng cừu bốn cái một văn tiền, đuôi cừu một cái hai văn, đầu cừu một cái mười lăm văn.

 

Mộc Cẩm tổng cộng trả tiền đồ tể ba mươi sáu văn tiền.

 

Hôm nay vô duyên vô cớ kiếm được ba mươi sáu văn tiền, Tiền đồ tể cùng Tiền nương tử tất nhiên là cao hứng không ngừng.

 

Nghĩ đến Mộc Cẩm chủ động mở miệng xin m.á.u dê, nương tử đồ tể vừa vặn tặng nàng một ít, còn dư lại.

 

Hỏi Mộc Cẩm có muốn hay không.

 

Mộc Cẩm tất nhiên là muốn.

 

Đồ tể nương tử cao hứng cầm một cái bình gốm vỡ miệng cho Mộc Cẩm chứa chừng ba bốn cân m.á.u dê.

 

Bình gốm đựng nước giếng, sẽ không lo lắng m.á.u dê sẽ hỏng.

 

Mộc Cẩm cảm ơn vợ chồng đồ tể Tiền.

 

Lại cảm ơn Hoàng Tam Nương.

 

Tiền đồ tể lại chờ mong nhìn Mộc Cẩm hỏi: 

 

"Mộc gia cô nương, ngày mai ngươi còn muốn những thứ này không?”

 

Mộc Cẩm tất nhiên là muốn.

 

Cho dù Hoàng tam nương không phải mỗi ngày muốn món kho, nàng đều là muốn làm, nàng cũng không phải dự định chỉ làm kinh doanh với một Hoàng tam nương.

 

Thấy Mộc Cẩm nghiêm túc tỏ ý muốn, thái độ của vợ chồng Tiền Đồ tể đối với Mộc Cẩm càng thêm nhiệt tình.

 

Trong giỏ trúc chứa đầy đồ, cũng nặng trịch.

 

Mộc Cẩm mang theo cũng có chút phải gắng sức.

 

Khi trưởng tỷ làm ăn và bàn chuyện làm ăn với người khác, Mộc Tử Khê vẫn ngoan ngoãn im lặng ở một bên, chưa bao giờ mở miệng chen vào.

 

Lần này thấy đại tỷ khó khăn mang theo giỏ trúc, vội vàng đi giúp đỡ.

 

“Trưởng tỷ, để đệ cõng đi! Đeo trên lưng không khó, đệ cũng cõng được!”

 

“Muốn cõng cũng là trưởng tỷ cõng a, đệ mới bao nhiêu tuổi? "

 

Mộc Cẩm cười vỗ vỗ bả vai tiểu đệ đệ.

 

" Chờ đệ trưởng thành, trưởng tỷ tuyệt đối không tranh với đệ.”

 

Nàng xách trước, chờ nội tạng cừu thấm m.á.u không nhiều lắm mới cõng.

 



Thảo dược khô trong giỏ trúc vẫn còn, vừa vặn cũng có thể che giấu mùi cừu.

 

Nhìn hai tỷ đệ hữu ái như thế, Hoàng Tam Nương nhìn cũng cảm thấy vui mừng.

 

Hơn nữa làm cho nàng cao hứng chính là, Mộc Cẩm hôm nay rất cho nàng thể diện, nàng mang theo Mộc Cẩm đến nhà đồ tể Tiền, chẳng những làm ăn thành công, Mộc Cẩm còn không trả giá.

 

Hôm nay nàng giúp đỡ Tiền Đồ tể lời thêm ba mươi sáu văn tiền, Tiền Đồ tể cũng sẽ cảm động nhớ nàng, sau này nàng mua thịt cừu ở nhà Tiền Đồ tể, lại càng sẽ không bạc đãi nàng.

 

Một điểm nữa là Mộc Cẩm cũng không yêu cầu nàng đưa đến đồ tể của ba nhà g.i.ế.c cừu khác.

 

Đây cũng là điểm nàng rất hài lòng.

 

Nếu không, nàng cũng có chút khó làm.

 

Liền càng cảm thấy muốn cùng Mộc Cẩm giao hảo, tiểu nha đầu này chẳng những biết buôn bán, càng biết làm người.

 

Chỉ cần nàng vẫn kiên trì làm ăn buôn bán, tương lai khẳng định không kém!

 

Trước khi hai người chia tay, Hoàng Tam 

 

Nương lại dặn dò Mộc Cẩm, "Mộc gia muội tử.

Ngày mai phải đến thị trấn sớm một chút! Ta đang chờ món thịt cừu của muội làm đây! "

 

Mộc Cẩm nhiều lần cam đoan, Hoàng Tam Nương mới cam lòng thả tỷ đệ Mộc Cẩm về nhà.

 

Lần thứ hai Mộc Cẩm từ trấn trên trở về, ngược lại thuận lợi, trên đường cũng không gặp được mấy người.

 

Mấy người đụng phải đều là nam tử, bọn họ vội vã, thấy trong giỏ trúc Mộc Cẩm đeo là thảo dược khô, cũng sẽ không liếc mắt nhìn tỷ đệ Mộc Cẩm một cái.

 

Thảo dược khô lại cõng về, khẳng định là không bán được.

 

Muốn lắm mồm hỏi nữa, không phải đ.â.m vào tim người ta sao?

 

Mộc Cẩm cùng với tiểu đệ Mộc Tử Khê vừa tới cửa nhà mình, liền nhìn thấy tam đệ cùng tiểu muội ở cửa nhà nhìn xung quanh.

 

Hai huynh muội nhìn thấy trưởng tỷ bọn họ đã trở lại, vội vàng chạy tới.

 

Mộc Tử Xuyên lấy giỏ trúc từ trên lưng trưởng tyrxuống.

 

Mèo không ăn cá

Vừa vào tay, hắn liền sửng sốt một chút.

 

Nặng quá!

 

Trưởng tỷ đây là lại mua cái gì trở về?

 

Nhưng đang ở ngoài cửa Mộc Tử Xuyên chắc chắn sẽ không ngốc đi hỏi.

 

Thẳng đến trong sân, Mộc Tử Xuyên mới cẩn thận hỏi.

 

Lúc này không đợi Mộc Cẩm trả lời, tiểu đệ Mộc Tử Khê đã nói thẳng.

 

Đem chuyện trưởng tỷ bán món kho, rồi đến nhà đồ tể dê mua hàng cừu nói rất sống động.

 

Mộc Tử Xuyên nói cũng hâm mộ hắn.

 

Mộc Oánh càng kính nể trưởng tỷ.

 

Mà Mộc Nguyệt nhỏ nhất đã ầm ĩ sáng mai nàng muốn cùng trưởng tỷ đi lên thị trấn đưa đồ ăn cho quán mì Cát Tường...

 

Mộc Cẩm cười trêu ghẹo tiểu muội nhà mình, 

 

"Muội muốn theo ta lên trấn trên không phải không được, chỉ là nếu muội đi, ai ở nhà cùng Nhị tỷ tỷ của muội?"

 

Mộc Nguyệt vừa nghe, nhanh chóng nhìn Nhị tỷ nhà mình, sợ Nhị tỷ tức giận

 

Nàng duỗi hai ngón trỏ chọc vào nhau, cúi đầu nói: "Vậy muội ở nhà với nhị tỷ.”

 

Nhị tỷ lá gan nhỏ, nàng biết. 

 

Trưởng tỷ có tam ca hoặc tứ ca đi cùng, nàng cũng yên tâm.

 

Mộc Oánh nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu muội muội nhà mình, không khỏi bật cười.

 

Cười nói với Mộc Cẩm: "Trưởng tỷ, ngày mai chỉ cần Mộc Nguyệt dậy kịp, tỷ mang nàng cùng đi trấn trên đi. Không có việc gì, đi trải đời cũng tốt.”

 

Mộc Cẩm nghe Nhị muội nhà mình nói ra chuyện đời, kinh ngạc nhìn nàng.

 

Mộc Oánh cũng có chút ngượng ngùng.

 

“Lúc mẫu thân còn sống, không phải thường xuyên nói sao? Nữ tử cũng nên giống nam tử, phải trải qua nhiều việc đời, trưởng thành lập gia đình mới không bị người lừa gạt.”

 

Mộc Cẩm có chút hoảng hốt.

 

Đúng vậy, lời này mẫu thân là thường xuyên nói cho mấy hài tử bọn họ nghe.

 

Nhưng kiếp trước vì sao nàng không nghĩ sâu xa hơn?

 

Mẫu thân lời này, rõ ràng không phải một thôn phụ hương dã có thể nói ra a, khi đó nàng làm sao cho tới bây giờ không nghĩ tới hỏi mẫu thân làm sao biết nhiều như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.