Chương trước
Chương sau
Mộc Tử Khê mặc dù không rõ trưởng tỷ nhà mình muốn làm cái gì, nhưng hắn nhìn ra được trưởng tỷ là muốn làm đại sự.

 

Liền ngoan ngoãn để trưởng tỷ nắm tay, cũng không lắm miệng hỏi nữa.

 

Mộc Cẩm mang theo Mộc Tử Khê đi qua, bà chủ của quán mì nhỏ kia liền nghênh đón.

 

Bà chủ nhìn chằm chằm Mộc Cẩm trong chốc lát, liền nở nụ cười, "Vị khách nhỏ này không phải sáng sớm ở quán mì của chúng ta ăn mì sao?"

 

Mộc Cẩm cười đáp ứng.

 

“Bà chủ nhãn lực vẫn là rất lợi hại, "

 

“Đây lại là mang tiểu đệ đệ đến tới quán mì của chúng ta ăn?"

 

Khi Mộc Cẩm là khách quen, bà chủ tất nhiên là thập phần cao hứng.

 

Mộc Cẩm cười chào hỏi nàng, trước tiên khen nàng làm mì ngon.

 

Được Khen bà chủ mở cờ trong bụng, ngay cả ông chủ bận rộn cán mì sợi trong tay cũng cười híp mắt.

 

“Hôm nay ta tới bán thức ăn, nhưng cũng muốn cho tiểu đệ đệ nhà ta ăn một chén mì của tẩu.”

 

Mộc Cẩm nói trước mục đích nàng đến trấn lần nữa, sau đó lại gọi một bát mì trứng gà.

 

Mộc Tử Khê sợ ngây người.

 

“Tình cảm thật tốt, muội đúng là một tỷ tỷ tốt! “

“Mau ngồi vào trong đi, vừa lúc có hai bàn khách ăn xong rồi.”

 

Bà chủ vui tươi hớn hở, nàng cũng là người có huynh đệ, tất nhiên là thích tiểu cô nương hữu ái thủ túc.

 

Mộc Cẩm lại cười nói.

 

"Tỷ tỷ, chúng ta tự làm món kho để bán, tỷ cùng ông chủ ở trên trấn buôn bán đã lâu, có thể nói cho ta biết món kho này ăn ở đâu rao bán tốt nhất không?"

 

Bà chủ nghe vậy ngược lại có hứng thú, vừa lúc này không có khách tới, tạm thời rảnh rỗi.

 

Hỏi Mộc Cẩm.

 

"Tiểu khách nhân a, cái gì là món kho a? Đây là loại thức ăn gì, ta chưa từng nghe qua!”

 

Mộc Cẩm vừa nghe có hi vọng, vội vàng lấy quần áo cũ đắp trên giỏ trúc ra, lại lấy băng gạc sạch sẽ trên bình sứ trắng ra.

 

Bà chủ đang ở trong lòng thầm khen một tiếng Mộc Cẩm chú ý, sạch sẽ.

 

Mùi thịt đặc trưng xông thẳng vào mũi.

 

Mộc Cẩm mượn đôi đũa của bà chủ, bà chủ vội đưa cho cô.

 

Trong lòng vẫn nghĩ đây là mùi gì, làm cho nàng nước miếng đều nhiều hơn.

 

"Đây là gan heo kho, tỷ tỷ giúp ta nếm thử vị được không?" 

 

Mộc Cẩm chọn một miếng gan heo kho đưa tới bên miệng bà chủ.

 

Hương vị đặc thù mang theo mùi hương liệu nhàn nhạt này thật sự quá mê người!

 

Bà chủ mặc dù có chút hoài nghi cái này ăn có cái gì không ổn không , vẫn là không nhịn được, há miệng, nhai nuốt...

 

Màu hồng thơm ngon như sáp. 

 

Cảm giác khiến nàng hai mắt sáng lên, nàng thốt lên: "Sao muội làm được món này! Ngon quá!" 

 

Bởi vì sớm nuốt xuống, không có tinh tế thưởng thức dư vị, bà chủ thật là rất hối hận.

 

Tiếng kêu này của nàng thu hút sự chú ý của những vị khách khác trong quán mì.

 

Nhất là vị trung niên nam tử mặc áo lụa Phúc Lộc Thọ kia, ông ấy đích thật là khách quen của quán mì nhỏ này.

 

Thích nhất mì thịt băm của quán mì nhỏ này.

 

Nhìn thấy bà chủ kinh hô quá ngon, lập tức liền nhìn về phía nàng.

 

Lại thấy vẻ mặt hối hận và hồi tưởng của nàng, lập tức cảm thấy hứng thú.

 

Dừng đũa trong tay, ha hả cười nói: 

 

"Hoàng Tam Nương, ngươi cái này quán mì thịt băm này chính là nhất tuyệt trên trấn chúng ta, còn có cái gì ăn có thể cho ngươi khen quá ngon a?"

 

Bà chủ họ Hoàng, đứng thứ ba, liền bị người ta gọi là Hoàng Tam Nương, cũng không phải tên khuê phòng của nàng.

 



Thấy Lý lão gia giàu có trên trấn hỏi, nàng không dám lừa gạt hắn, chỉ buồn cười đem chuyện Mộc Cẩm làm món kho ngon nói ra.

 

Lý lão gia thích ăn nhất, nghe vậy liền vẫy tay với Mộc Cẩm.

 

 "Tiểu cô nương, có thể được Hoàng Tam Nương khen ăn không đơn giản. Ngươi lấy ra cho lão phu nếm thử.”

 

Hoàng Tam Nương thấy Lý lão gia muốn ăn mộc cẩm làm món kho, sắc mặt cũng thay đổi.

 

Mộc Cẩm nghe vậy liền khó xử nhìn về phía Hoàng Tam Nương.

 

Dù sao, làm ăn, đều sợ người khác cướp khách.

 

Mộc Cẩm đến quán mì của nàng, mặc dù không có ý cướp khách với nàng, nhưng vẫn xem như cướp khách của nàng.

 

Lý lão gia thấy Mộc Cẩm ánh mắt hỏi thăm Hoàng Tam Nương, liền hiểu lầm.

 

Nói: "Tiểu cô nương yên tâm, lão phu trả tiền, sẽ không ăn không của ngươi.”

 

Mộc Cẩm quay đầu, ngượng ngùng cười với hắn, mới nói: "Đa tạ ngài đề cao! Chỉ là, ta không may buôn bán trong quán mì của tẩu tẩu, kính xin ngài tha thứ.”

 

Mèo không ăn cá

Thấy Mộc Cẩm hiểu chuyện như thế, sắc mặt Hoàng Tam Nương dễ nhìn hơn một chút.

 

Biết nếu hôm nay Lý lão gia ở trong tiệm nàng không ăn được món kho của tiểu cô nương này, sau này có còn ghé thăm quán mì nhỏ nhà nàng hay không thì khó nói.

 

Người giàu thích thể diện nhất.

 

Nàng cũng không thể đánh vào mặt Lý lão gia.

 

Liền nhẹ giọng nói với Mộc Cẩm: "không sao, ngươi bán món kho ngươi làm cho Lý lão gia đi.”

 

Mộc Cẩm lắc đầu.

 

Nhẹ giọng nói: "Tẩu tẩu, thỉnh cầu tẩu cho ta mượn chén nữa.”

 

Hoàng Tam Nương nghĩ thông suốt, cũng rất dứt khoát, cầm bát sạch sẽ đưa cho Mộc

 

Mộc Cẩm liền từ trong bình sứ trắng chọn hai khối gan heo kho, hai đoạn lòng heo kho đặt ở trong bát nhỏ.

 

Sau đó tự mình đưa đến bàn của Lý lão gia.

 

“Lý lão gia, dù sao đây cũng là quán mì của Hoàng tỷ tỷ, xin thứ cho ta thật sự không thể bán thức ăn cho ngài. Đây là ta đưa cho ngài nếm thử, nếu không thích, cũng không sao, ném đi là được.”

 

Lý lão gia không nghĩ tới Mộc Cẩm sẽ làm như vậy, người tốt bụng có tinh tế như vậy, hắn đã lâu không gặp qua.

 

Nhìn nàng ăn mặc, nhất định là xuất thân từ một gia đình nghèo.

 

Không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

 

Chỉ là mùi vị kho này thật sự mê người, đến bên miệng cũng bất chấp nói, đũa liền hướng trong bát Mộc Cẩm đưa tới.

 

Hoàng Tam Nương cũng rất kinh ngạc Mộc Cẩm sẽ làm như vậy.

 

Hảo cảm với Mộc Cẩm càng nhiều.

 

Cười ha hả kêu nàng.

 

"Mau ngồi xuống, ngươi liền gọi một chén mì trứng gà cho đệ đệ ngươi, chính ngươi nhất định cũng đói bụng. Như vậy, tỷ tỷ lại tặng ngươi một chén mì chay.”

 

Ai ngờ, Mộc Cẩm đang muốn khéo léo từ chối, Lý lão gia kia đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Mộc Cẩm.

 

“Tiểu cô nương! Ta còn mua thức ăn cho ngươi!”

 

Tiếp theo lại đối với Hoàng Tam Nương nói: "Hoàng Tam Nương, lão phu trong quán mì ngươi phá hỏng các quy củ ngươi người làm ăn, đây là lão phu không phải!”

 

Hoàng Tam Nương thấy Mộc Cẩm giảng quy củ biết làm người, vốn là không ngại, mà Lý lão gia còn nguyện ý trả gấp đôi tiền, trên mặt nàng càng đẹp mắt.

 

Cười vui vẻ nói: "Lý lão gia là khách quen của quán mì nhỏ này, chuyện như vậy cũng không phải ngày nào cũng có, lúc này đây không sao, ngài cũng đừng khách khí!"

 

Nhưng Mộc Cẩm cũng không phải chỉ muốn làm ăn với Lý lão gia lần này.

 

Làm ăn cá nhân, dù là Lý lão gia này nếu không thiếu bạc, cũng là có tính toán.

 

Cái nàng muốn không phải là cái này.

 

Ngược lại Hoàng Tam Nương thấy nàng sững sờ, liền đưa tay nhẹ đẩy nàng một cái, "Nhìn muội tử này xem, đều vui mừng đến choáng váng đi?”

 

“Còn không mau đem đồ ăn trong bình sứ của ngươi đều lấy ra cho Lý lão gia xem một chút!

Nói không chừng a, Lý lão gia đều thích, toàn bộ mua cho ngươi. Cũng đỡ cho hai tỷ đệ các ngươi đi rao bán dọc đường.”

 

Mộc Cẩm ngẩng đầu nhìn nàng, "Chuyện này thật sự không tốt!”

 

“A! Ta nói ngươi tiểu muội tử này, sao còn như vậy, ta cũng không ngại”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.