Chương trước
Chương sau
 

Chỉ là, trong đầu Mộc Cẩm vẫn tự động hiện lên sự tình kiếp trước cùng hắn gặp qua vài lần.

 

Nói ra thật xấu hổ, kiếp trước mỗi lần cùng hắn gặp mặt, mỗi lần đều nhận ân của hắn.

 

Mộc Cẩm tự đáy lòng hy vọng hắn đời này sống thật tốt.

 

Đời này nàng sẽ né tránh Tần gia, nàng cùng hắn đời này trừ lần đó ra hẳn là sẽ không có cái gì cùng xuất hiện.

 

Như vậy, đời này hắn cũng sẽ không bị nàng liên lụy nữa.

 

Như thế, là tốt nhất!

 

Nàng lại không biết, biểu hiện ung dung bình tĩnh của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Triệu Cảnh Dật.

 

Triệu Cảnh Dật lại lấy ra một bình sứ trắng, đổ ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng chậm rãi nhai.

 

Ánh mắt lại âm thầm đánh giá thiếu nữ sơn thôn này.

 

Tiểu nha đầu sơn thôn này, như thế nào càng nhìn, càng có một loại cảm giác quen thuộc?

 

“Đại ca, ta còn phải đi lên giúp đệ đệ đào rau dại. Cái này có thể ăn, nếu không chê, cho ngươi ăn! "

 

Mộc Cẩm thấy hắn nhai viên thuốc của mình, sắc mặt trắng bệch tốt hơn một chút, biết hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

 

Liền đem lá chuối tây bọc chín Hoài Sơn dại đã chín lấy ra đưa cho nam nhân một thân chật vật nhưng không chút che nổi phong hoa.

 

Thấy hắn nửa ngày không nhận, Mộc Cẩm mỉm cười trong lòng, người này rốt cuộc là thân phận tôn quý như vậy.

 

Sợ là vật sơn dã nàng tìm không thể vào miệng người tôn quý như hắn.

 

Cũng được.

 

Mộc Cẩm đang định buông Hoài Sơn dại xuống, Triệu Cảnh Dật đột nhiên đưa tay, Mộc Cẩm không chú ý lập tức cầm Hoài Sơn dại được bọc trong lá chuối tây trong tay nàng đi.

 

Sau đó không có chút ghét bỏ bỏ vào trong lòng hắn.

 

Mộc Cẩm: "......

 

“Đa tạ!”

 

Nghe hắn nói cám ơn, Mộc Cẩm sửng sốt một chút.

 

“Cô nương là người của thôn phụ cận? "Giọng nam nhân trong trẻo, thập phần êm tai.

 

Mộc Cẩm gật đầu.

 

Thôi, cái gì cũng đừng nói.

 

Dù sao cả đời này, hắn và nàng từ biệt như vậy, sẽ không gặp lại nữa.

 

Hai tay liền nắm lấy dây leo mà đại đệ thả xuống, Mộc Cẩm định trèo lên.

 

“Ân cứu mạng của cô nương tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng, kính xin cô nương cho biết, tên của cô nương.”

 

Mộc Cẩm đã bò được một nửa, thấy hắn hỏi, liền quay đầu liếc mắt nhìn.

 

Nàng liếc mắt một cái, lại là nghiêng mặt, Triệu Cảnh Dật nhìn đột nhiên đồng tử co rụt lại.

 

Hắn cuối cùng cũng biết vì sao từ trên người cô nương này cảm giác quen thuộc, chính là khuôn mặt này!

 

Cùng khuôn mặt trong mộng của hắn có năm phần tương tự!

 

Chỉ có điều khuôn mặt này còn non nớt, còn chưa trưởng thành......

 

Ma xui quỷ khiến, Triệu Cảnh Dật đột nhiên đem vòng tay đế vương Ngọc Mãn Thúy đưa cho cháu gái làm lễ cập kê trong lòng hắn lấy ra nắm ở trong tay.

 

Vòng tay kia dùng vải bông nhỏ quấn chặt lấy, bề ngoài căn bản nhìn không ra nó trân quý.

 

 

Mộc Cẩm không định nói tên thật cho hắn, nhớ tới họ thật của nàng kiếp trước, thuận miệng bịa chuyện.

 

 "Ta họ Tần, tên Mộc Cẩm.”

 

Mộc Cẩm hoa dâm bụt?

 

Mộc Cẩm nghĩ thầm, như vậy cũng không tệ.

 

Liền gật đầu nhận.

 

Triệu Cảnh Dật cũng gật đầu, không nói gì nữa.

 

Thấy tiểu cô nương còn đang khó khăn leo lên, hắn đứng lên, mũi chân nhó  một chút, cả người bay lên không.

 

Mèo không ăn cá

Sau đó đưa tay kéo eo nhỏ của Mộc Cẩm, mang theo nàng nhảy lên. 

 

Tầm mắt sáng ngời.

 

Mộc Cẩm mới biết được nàng đây là bị Triệu Cảnh Dật mang theo bay lên! 

 

Hắn có thể bay!

 

Triệu Cảnh Dật buông tiểu cô nương rõ ràng bị sợ ngây người ra, tâm tình không hiểu sao có vài phần vui vẻ, khóe môi cũng nhếch lên một chút. 

 

“Đây là quà cảm ơn tại hạ dành cho cô nương, nếu có một ngày cô nương gặp phải khó khăn gì, có thể cho cũng có thể bán. "

 

Triệu Cảnh Dật đem vòng tay bọc vải bông đưa lên.



 

Mộc Cẩm muốn cự tuyệt, Triệu Cảnh Dật đã đem đồ nhét vào trong tay Mộc Cẩm.

 

Nếu là không cầm, đồ sẽ rơi xuống đất.

 

“Này... "

 

Mộc Cẩm đang định mở miệng, nhưng mũi chân người ta lại điểm một chút, trong vài hơi thở đã không thấy bóng dáng.

 

Nàng không muốn lấy đồ của hắn...... 

 

Mộc Cẩm ngơ ngác nhìn thứ trong tay, nhất thời đầu óc không xoay chuyển được. 

 

Đời này vừa sống lại không lâu liền gặp thiếu niên bị truy sát Triệu Cảnh Dật. 

 

Nàng chẳng những cứu hắn, còn nhận lấy tạ lễ của hắn......

 

“Trưởng tỷ! "Giọng nói của Mộc Tử Xuyên khiến Mộc Cẩm lấy lại tinh thần.

 

“Trưởng tỷ, đệ đoán tỷ sắp lên rồi, sợ một mình tỷ không lên được, định kéo tỷ một phen.”

 

Mộc Tử Xuyên sau khi nói xong, liền muốn nhìn vào trong cạm bẫy, cái này vừa nhìn liền cả kinh nói: 

 

"Trưởng tỷ, đại ca ca bị thương đâu?"

 

“Hắn đi rồi. "Mộc Cẩm thành thật nói.

 

Nhưng hắn đang bị thương!” 

 

Mộc Tử Xuyên, thiếu niên thiện lương cau mày, lo lắng nói

 

"“Mà những người đang truy đuổi đại ca nhất định sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm được hắn!”

 

Mộc Cẩm đành phải an ủi.

 

"Đại ca ca đó tự mang theo thuốc, hẳn là không có việc gì, đệi cũng không cần lo lắng.”

 

Mộc Cẩm nói xong lại cảm thấy buồn cười, tam đệ nhà mình tuổi còn nhỏ thật đúng là có một trái tim hiệp nghĩa.

 

Người ta hắn cũng không biết cứu được rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, cứ lo lắng như vậy.

 

Lại nói tiếp, nếu không phải nàng nhận ra Triệu Cảnh Dật, vả lại kiếp trước nàng thiếu nợ người khác tình, nàng cũng không nhất định sẽ cứu người.

 

Làm lại một đời, nàng càng tiếc mạng.

 

Cũng không muốn trêu chọc người và chuyện không nên trêu chọc.

 

“Trưởng tỷ! Đây là cái gì?”

 

Mộc Tử Xuyên cuối cùng cũng chú ý tới thứ mà Mộc Cẩm đang nắm trong tay, kinh ngạc nói: 

 

"Đây là vải bông à? Một miếng vải mới?”

 

Vải bông chính là thứ tốt, nông dân bình thường có thể mặc không nổi.

 

Giống như năm tỷ đệ Mộc gia đều mặc vải bố thô, một chút không mềm mại, còn đ.â.m người rất đau.

 

Mộc Cẩm không sửa lại cho tam đệ, hắn ở tuổi này tất nhiên là không biết phân chia vải bông và vải bông mịn.

 

“Trưởng tỷ, có thể mở ra xem là vật gì không?”

 

Lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử đều rất nặng, Mộc Tử Xuyên mặc dù hiểu chuyện sớm, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử mười một tuổi.

 

Mộc Cẩm nhìn đôi mắt tò mò của tam đệ nhà mình, trong lòng mềm nhũn.

 

Liền đem vật được bọc trong vải bông đưa cho đại tam nhà mình.

 

 "đây!”

Mộc Tử Xuyên lại giơ đôi tay dính bùn kia lên.

 

"Trưởng tỷ, tỷ xem tay của ta, hay là tỷ tới mở ra!" 

nói xong, trong mắt của hắn vẻ tò mò càng đậm.

 

Mộc Cẩm nhìn hai tay đầy bùn của tam đệ, sủng nịch cười lắc đầu, sau đó từng tầng từng tầng đem vải bông nhỏ mở ra.

 

Khi nàng nhìn thấy trong lòng bàn tay hiện ra vòng tay ngọc bích màu xanh, vòng ngọc đế vương ngọc mãn lục lung linh, đồng tử rụt lại.

 

Vòng ngọc này nàng quá quen thuộc!

 

Kiếp trước, vòng ngọc này là trưởng nữ của Thọ An công chúa, Thanh Dương quận chúa vào đại hôn của nàng cùng Triệu Chất, tặng cho nàng lễ vật.

 

Sau khi thành thân, nàng cũng sợ chạm vào vòng ngọc trân quý này, nên vẫn không có dám đeo.

 

Nhưng lúc ấy lại khiến cho người khác ghen tị.

 

Nếu không, đích thật là vòng ngọc này rất đẹp, rất trân quý.

 

Buồn cười chính là, trang sức trân quý nàng một ngày không đeo qua, sau khi Triệu Chất cưới Lộ Linh Nhi làm bình thê, hắn lại buộc nàng đem vòng ngọc trân quý này đưa cho Lộ Linh Nhi làm lễ vật.

 

Còn không biết liêm sỉ trách cứ nàng, làm tỷ tỷ chớ nên hẹp hòi, ngay cả một cái vòng ngọc cũng luyến tiếc không lấy ra......

 

Lúc ấy nàng tức giận, chính là không muốn lấy vòng ngọc này cho Lộ Linh Nhi.

 

Nói rõ đây là Thanh Dương quận chúa đưa cho nàng là lễ vật tân hôn, nàng chuyển đưa cho người khác là đối với Thanh Dương quận chúa không tôn trọng.

 

Lúc ấy Triệu Chất không tiện cưỡng ép.

 

Ai ngờ Lộ Linh Nhi kia càng vô sỉ, năm lần bảy lượt giả bệnh, cũng mời dã đạo nhân đến quý phủ làm cách trừ tà...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.