Chương trước
Chương sau

 

Nắng sớm mờ mịt.

 

Sương mù mênh m.ô.n.g còn chưa tan hết.

 

Tiếng chim hót líu lo, tiếng quần áo nên từng trận bên bờ sông nhỏ từng trận.

 

“Mộc Cẩm Mộc Cẩm...... đừng giặt xiêm y nữa! “

 

“Mau về nhà xem đi, Nhị bá nương kia mang theo bà mối đến nhà tỷ, muốn kéo Nhị muội tỷ đi!”

 

Một tiểu cô nương mặc quần áo vá víu, khuôn mặt lo lắng chạy tới báo tin.

 

Mộc Cẩm đột nhiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm, xiêm y cũng không để ý, giơ bổng chùy lên chạy như điên về phía nhà.

 

Nhị muội nàng Mộc Oánh lớn lên hoa dung nguyệt mạo, năm nay mười ba, so với nàng nhỏ hơn một tuổi đang là độ tuổi phát triển 

 

Không phải nàng nói dóc, nhị muội so với tất cả quan gia tiểu thư nàng gặp qua đều đẹp mắt hơn!

 

Một cô nương lương thiện xinh đẹp như vậy, nên sống hạnh phúc tốt đẹp.

 

Nàng không thể lại một lần nữa để cho nhị muội bị ác nhân hủy!

 

Đúng vậy, Mộc Cẩm tái sinh!

 

Kiếp trước Mộc Cẩm c.h.ế.t vào một đêm đông năm ba mươi tuổi.

 

Nàng còn nhớ rõ, trước khi nàng tắt thở, trượng phu trên danh nghĩa của nàng là Ninh Vương thế tử Triệu Chất đến gặp nàng lần cuối cùng.

 

Đôi mắt hắn đỏ như máu, trong ánh mắt tất cả đều là phẫn hận đối với nàng.

 

Ha ha!

 

Mèo không ăn cá

Triệu Chất hắn có tư cách gì hận nàng?

 

Triệu Chất tiện nam nhân kia, nghĩ đến tên của hắn, nàng đều thấy ghê tởm!

 

Không nghĩ nữa! 

 

Trước mắt quan trọng nhất là trở về cứu Nhị muội.

 

Hôm nay Mộc Cẩm trọng sinh vào lúc nàng mười bốn tuổi lúc, trọng sinh tại quê hương nơi nàng lớn lên, một tiểu sơn thôn gọi là Mộc gia thôn.

 

Hai năm trước cha mẹ nuôi của nàng lên núi săn b.ắ.n gặp phải lũ quét, cuối cùng ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.

 

Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, làm trưởng tỷ, nàng gian khổ lôi kéo hai đệ đệ cùng hai muội muội gian nan sống qua ngày.

 

Đệ đệ muội muội chính là hy vọng sống sót cả đời này của nàng.

 

Đời này ai cũng đừng nghĩ tổn thương các đệ đệ muội muội của nàng!

 

Nhị bá nương Phùng thị của nàng là một độc phụ thấy tiền sáng mắt, đã sớm đánh chủ ý lên nhị muội.

 

Muốn đem nhị muội nàng bán cho Phong lão thổ tài chủ trên trấn , lão già năm mươi tuổi biến thái làm tiểu thiếp.

 

Kiếp trước nàng ngày phòng đêm phòng, trước đó mang muội muội đi khỏi Mộc gia thôn, Phùng thị độc phụ kia vẫn luôn không làm được gì.

 

Nhưng sau đó nàng bị mang đi, nhị muội cuối cùng vẫn không tránh khỏi Phùng thị.

 

Nghĩ tới đây, trái tim Mộc Cẩm đau nhói, thiếu chút nữa không thở nổi.

 

Đời này, nàng tuyệt đối không tha cho độc phụ Phùng thị kia!

 

Mộc Cẩm một đường chạy như điên về đến nhà, liền thấy một bà mối béo cùng độc phụ Phùng thị một trái một phải đỡ nhị muội kéo ra ngoài cửa lớn.

 

Tiểu muội Mộc Nguyệt mới sáu tuổi, khóc lóc kêu gào ôm chân trái Nhị muội sống c.h.ế.t không buông?

 

Nhị muội Mộc Oánh nhìn thấy nàng, lại kêu khóc: "Trưởng tỷ đi mau!”

 

Mộc Cẩm nháy mắt hai mắt đỏ bừng, giơ bổng chùy trong tay liền tiến lên, không chút nghĩ ngợi hung hăng đánh bả vai ác phụ Phùng thị kia vài cái.

 

Khi Phùng thị đau đến rụt tay mắng to, Mộc Cẩm lại hung hăng đập mạnh vào bả vai bà mối béo hai cái.

 

Bà mối béo kia bị đau, vội vàng bỏ lại Mộc Oánh.

 

Mộc Oánh vội vàng chạy đến phía sau đại tỷ, Mộc Nguyệt sáu tuổi cũng vội vàng bò dậy.

 

Sau đó đạp đạp chạy đến trong sân cầm lấy hai cây củi, một cây mình nắm ở trong tay, một cây nhét vào trong tay Nhị tỷ Mộc Oánh.



 

Hai tỷ muội đều đứng bên cạnh Mộc Cẩm, giơ củi, vẻ mặt phẫn nộ, như lâm đại địch.

 

Mộc Cẩm chỉ hận nàng vừa mới quá tức giận, tức đến choáng váng đầu óc, cánh tay như nhũn ra, khí lực sẽ không đủ, đánh cũng không thể giải hận.

 

Lúc này, bà mối mập Hoa thị trừng mắt một đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Mộc Cẩm mắng to.

 

"Ngươi là nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ai, như thế nào đi lên liền đánh người thế này? cẩn thận lão nương lột da ngươi”

 

"Hoa tỷ tỷ, cô gái c.h.ế.t tiệt này chính là Mộc Cẩm mà ta nói với ngươi, là đại tỷ của Mộc Oánh, để ta đấu với nó một trận..."

 

“Cút đi! Ta cùng các ngươi không có gì để tranh cãi, hai ác phụ các ngươi đều cút ra khỏi nhà ta cho ta!" 

 

Mộc Cẩm giơ bổng chùy, kiên quyết bọn họ không nghe nàng liền tiếp tục đánh.

 

Đừng nhìn nàng nhỏ gầy, dáng người cũng còn chưa phát triển hết.

 

Kiếp trước nàng mặc dù uất ức, nhưng ở hậu viện Triệu Chất học được một số thứ đối phó Phùng thị cùng bà mối bình thường như vậy là dư sức.

 

“Ngươi ngay cả nhị bá nương của ngươi cũng đánh...... Xem tương lai ai dám cưới một nữ tử hung dữ như ngươi về nhà!”

 

Phùng thị tức giận hận không thể ăn Mộc Cẩm, hổn hển mắng nàng.

 

Ngược lại là bà mối Hoa kia, đột nhiên nhìn Mộc Cẩm như có điều suy nghĩ.

 

Sau đó quay đầu nhìn Phùng thị nói: "muội tử Phùng gia, ngươi nói nha đầu c.h.ế.t tiệt này là đại tỷ Mộc Oánh này?”

 

Phùng thị nghe xong lời này, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên.

 

Nhanh chóng nói: "Còn không phải sao, nha đầu c.h.ế.t tiệt này bộ dạng cũng không giống ai, cùng nàng hai đệ đệ hai muội muội phía dưới đều không giống."

 

“Thế nào! Nhưng mav, đây cũng là bình thường, có người nói cháu trai giống cữu cữu, cháu gái giống a di.”

 

Hoa bà mối thấy Phùng thị nói như vậy, nghĩ thầm cũng đúng.

 

Liền không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu đánh giá Mộc Cẩm lần nữa, sau đó chuyển đề tài.

 

"Chỉ là, ta thấy nha đầu c.h.ế.t tiệt này tướng mạo thật không tệ, cốt tướng này cũng tốt, tuổi cũng lớn một chút, không bằng..."

 

Phùng thị nghe xong lập tức hiểu ý của bà, hai mắt cũng sáng ngời.

 

Đúng rồi! 

 

tam phòng Mộc gia nhưng là có ba nữ nhi, muốn đều có thể bán được một số bạc lớn, hai nhi tử của bà cưới dâu, khuê nữ đồ cưới không phải đều có sao!

 

Mộc Cẩm vừa nghe, bà mối này còn có chủ ý với nàng, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

 

“Mấy tỷ muội ta mặc dù cha mẹ đều mất, nhưng chúng ta còn có cữu gia ở đây, ít đánh chủ ý lên chúng ta!"

 

Lúc này Mộc Cẩm đưa cữu cữu ra.

 

Mấy tỷ muội thật sự m có một vị cữu cữu, vị cữu cữu này là một du thương, chạy thiên nam địa bắc.

 

Ở trong sơn thôn nhỏ như Mộc gia thôn, nhân vật giống như cữu cữu của các nàng đó chính là đại nhân vật có kiến thức.

 

Hơn nữa thương nhân, cũng có tiền.

 

Cho nên khi Mộc Cẩm nói ra mấy tỷ muội còn có cữu cữu, độc phụ Phùng thị kia

 

Cũng là kiêng kỵ sửng sốt một chút.

 

Hoa bà mối cũng nhíu mày, vung khăn.

 

Mất hứng hạ giọng oán giận Phùng thị: 

 

"Phùng gia muội tử, ngươi không phải nói nhà này chỉ có mấy cô nhi, cũng không có người ngoài dựa vào sao?”

 

Nếu thật sự có một người cữu cuuw, vậy thì phiền toái rồi.

 

Mẫu thân đại cữu đều là người lớn, đặc biệt là cô nhi, có cữu cữu, cữu gia nếu cường thế, vẫn có thể giúp đỡ làm chủ.

 

Bà là bà mối làm việc chỉ vì kiếm bạc, cũng không muốn chọc lấy phiền phức.

 

Phùng thị thấy bà mối tức giận, con ngươi tầm thường xoay chuyển, giống như là nghĩ tới cái gì, lập tức ưỡn khuôn mặt cay nghiệt tiến tới bên tai bà mối.

 

Hạ giọng nói: "Hoa gia tỷ tỷ yên tâm, đây là nha đầu c.h.ế.t tiệt cố ý đến hù dọa chúng ta!

Thật ra thì cữu cữu của nàng chạy lung tung trời nam đất bắc, mấy năm cũng không về quê một chuyến, ai biết ở bên ngoài là còn sống hay đã c.h.ế.t đây?"

 

“Thật sao? "Hoa bà mối nghe xong, đôi mắt to bằng hạt đậu lại sáng ngời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.