Chương trước
Chương sau
Editor: hiimeira
Một nửa y thuật của Lý Thạch là học từ Chung đại phu, chuyện này trừ hai người bọn họ ra, cũng chỉ có Mộc Lan biết.
Cũng không phải Lý Thạch sợ đắc tội Nguyên gia gì cả, mà là Chung đại phu không muốn người khác biết, bởi năm đó ông đã thề độc quyết không nhận đồ đệ.
Hiện giờ ông cũng không có ý thu nhận Lý Thạch, nhưng cũng chẳng thể cản trở ông truyền thụ y thuật.
Chưa đến hai tháng Chung đại phu đã mở y quán, khiến Nguyên gia như gặp đại địch.
Danh tiếng Chung đại phu vốn sánh ngang với Nguyên Hồ, nay Nguyên Hồ đã qua đời, Chung đại phu lại mở y quán, khó trách người Nguyên gia hiểu lầm, ngay cả người ngoài phố cũng sôi nổi phỏng đoán Chung đại phu có ý đồ gì.
Mà không lâu sau đó, bóng dáng Lý Thạch thường xuyên xuất hiện tại y quán của Chung đại phu.
Thế là người người nhao nhao suy đoán: Lý Thạch không cam lòng bị Nguyên gia đuổi đi, thế là bắt tay với Chung đại phu cùng đối phó Nguyên gia.
Thần sắc người Nguyên gia thật sự rất khó coi.
Nguyên Lão Tam trực tiếp đi tìm Lý Thạch chất vấn, mọi người đều ôm tâm tư xem trò cười lặng lẽ theo sau.
Nguyên Lão Tam nhìn Lý Thạch đứng trước y quán Đức Thắng, đôi mắt gần như tóe ra lửa, hét lớn một tiếng: "Lý Thạch!"
Lý Thạch ngoái đầu nhìn.
Nguyên Lão Tam vọt tới trước mặt hắn, quát: "Lý Thạch, ngươi nói xem, Nguyên gia ta đối đãi ngươi không tệ, cớ sao ngươi lại muốn đối địch với Nguyên gia ta?"
Vẻ mặt Lý Thạch có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính đáp: "Sao Tam sư huynh lại nói như vậy? Sư đệ theo học sư phụ, tuy không dám nói có thể cúc cung tận tụy vì sư phụ, nhưng đối với sư phụ và mấy vị sư huynh thì tôn kính có thừa. Cớ gì lại nói ta muốn đối địch với Nguyên gia?"
Nguyên Lão Tam liền chỉ vào y quán Đức Thắng nói: "Thế đây là ý gì? Ai mà chẳng biết phụ thân ta và tên họ Chung kia không hợp nhau, bây giờ ngươi đến làm việc dưới tay hắn, không phải đối địch với Nguyên gia thì là cái gì?"
Lý Thạch giương mắt nhìn chung quanh, gương mặt liền lộ vẻ tủi thân, còn mang theo chút khó hiểu. "Tam sư huynh, sư phụ và Chung đại phu đều là người được kính trọng trong giới đại phu ở Tiền Đường, trước giờ họ vẫn là bằng hữu tốt thuận hòa, thế nào lại bất hòa? Năm đó sư phụ còn căn dặn ta phải học tập Chung đại phu cho thật tốt!"
Nguyên Lão Tam há hốc mồm, người hóng hớt cũng mở to hai mắt.
Nguyên thái y và Chung đại phu là bằng hữu tốt hòa thuận?
Thế mà bọn họ lại không biết?
Khắp cả Tiền Đường, ai mà chẳng biết hai người họ là kẻ thù không đội trời chung?
Ai nấy cũng đều nhìn về phía Lý Thạch, làm gì có kiểu nói bậy thế này chứ?
Chung đại phu đang an tọa trong y quán cười nhạo một tiếng, liền thong dong đi ra, ngẩng cằm nhìn về phía đám người, lia một vòng sau đó đưa mắt cố định trên người Nguyên Lão Tam, chẳng hề nể nang nói: "Hắn nói không sai, ta với phụ thân ngươi đúng thật là bạn thân!"
Mọi người đều trố mắt nhìn.
"Y thuật vốn dĩ không có chuyện tuyệt đối chính xác, ta với phụ thân ngươi chẳng qua là có một số việc bất đồng, thế nhưng vẫn thường xuyên cùng nhau nghiên cứu thảo luận, cũng được lợi rất nhiều, chỉ là không nghĩ tới, đám vãn bối các ngươi lại hiểu lầm." Chung đại phu rất mặt dày mà nhìn Nguyên Lão Tam lắc đầu thở dài. "Lão Nguyên thông minh cả đời, vậy mà ba đứa nhi tử lại không biết phấn đấu, có mỗi đồ đệ có chút tư chất thì lại nhập sư không lâu. Tuy hắn bây giờ đã xuất sư, nhưng thực chất có rất nhiều chuyện không làm được, ta tiếc thay cho tư chất tên tiểu tử này, nên mới kêu hắn lại đây làm trợ thủ cho ta."
Chung đại phu nhìn gương mặt xanh đen của Nguyên Lão Tam, cảm thấy rất hả hê, Lý Thạch quả nhiên là tiểu nhân hai mặt, còn xấu xa hơn ông nữa. "Mấy năm nữa hắn sẽ xuất sư, đến lúc đó hắn có muốn ở lại trong y quán ta, ta cũng không cho phép! Sao nào, Nguyên Lão Tam, ngươi có ý kiến gì?"
Nguyên Lão Tam có thể có ý kiến sao?
Lý Thạch bị ba huynh đệ bọn họ "mời" ra khỏi y quán, cũng nói hắn đã có thể tự bay một mình, vốn muốn lấy chuyện phụ thân và gã họ Chung bất hòa ra bắt bẻ hắn, ai mà ngờ được gã họ Chung thế mà đứng ra nói hắn là bằng hữu tốt của phụ thân.
Nhưng ấm ức nhất là, ông không thể phản bác lại được.
Tuy Nguyên Lão Tam ngu xuẩn, nhưng cũng biết, nếu ông còn tiếp tục trách móc, thì người cuối cùng bị chê trách chính là Nguyên gia.
Nói không chừng phụ thân đã mồ yên mả đẹp cũng không được yên nghỉ.
Ai mà không biết Nguyên thái y và Chung đại phu bất hòa với nhau, nhưng nghiêm túc mà nói, tuy hai người họ từng phát sinh mâu thuẫn, nhưng phần nhiều là vì phương thuốc và y thuật, cũng không phải vì ân oán cá nhân, thế nên Chung đại phu nói họ cùng nghiên cứu thảo luận cũng có chỗ hợp lý.
Còn về chứng cứ có lợi nhất ⎯⎯⎯ Chung đại phu chạy đến tang lễ người ta làm loạn, thì có thể biện bạch là do thương xót bạn thân qua đời dẫn đến kích động làm chuyện không hợp lẽ thường (Ai bảo lúc ấy Chung đại phu nói chuyện lấp lửng như vậy chứ).
Nguyên Lão Đại vốn muốn để Lão Tam đánh phủ đầu, chỉ là không ngờ đến cả Lý Thạch cũng không đối phó được.
Đáy mắt Nguyên Lão Đại âm trầm, cuối cùng vẫn ngăn cản hai đệ đệ. "Dù sao hắn cũng là sư đệ chúng ta, làm ầm lên thì cũng là Nguyên gia chúng ta chịu thiệt." Mấu chốt là, nếu làm rùm beng chuyện này, đúng là người ta sẽ trách Lý Thạch vong ân phụ nghĩa, nhưng cũng sẽ mắng Nguyên gia ỷ thế hiếp người.
Phụ thân đã mất, Nguyên gia không còn như lúc trước, cho nên việc gì có thể nhịn thì nên nhịn.
Mặc dù Lý Thạch có tư chất, nhưng học hành chưa lâu, còn rất nhiều thứ vẫn chưa học được, mà phụ thân cũng từng nói với ông, tuy ông cụ cho Lý Thạch không ít sách, nhưng vẫn giữ lại kha khá sách vốn dĩ nên đưa cho Lý Thạch...
Quả nhiên, Nguyên Lão Tam vừa mới rời đi, không ít người đã chỉ trích Lý Thạch, cho dù Chung đại phu nói ông và Nguyên thái y là bằng hữu tốt, nhưng ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, Chung đại phu và Nguyên thái y vừa thấy mặt người kia là đã toát ra bầu không khí đối chọi nhau thì sao có thể là bằng hữu được?
Lý Thạch cũng chẳng biện bạch, hắn vẫn đến y quán Đức Thắng trợ giúp như thường lệ.
Người đến tìm Lý Thạch khám bệnh vẫn nhiều như trước.
Dân chúng mặc kệ các ngươi có xích mích gì, đứng trước sự sống cái chết, dĩ nhiên là đại phu y thuật quan trọng hơn, mà đối với bệnh nhân Lý Thạch nổi danh là có y đức, bọn họ thà tìm hắn khám bệnh, còn hơn tìm đại phu ở y quán Nguyên gia thăm khám.
Nhưng không lâu sau đó, Lý Thạch và Chung đại phu bùng phát "chiến tranh".
Chung đại phu yêu cầu một phú hộ có chút tài sản chi trả hai mươi lượng phí chữa bệnh, lý do Chung đại phu đưa ra cũng rất đầy đủ. "Bệnh của ngươi, khắp cả Tiền Đường không quá bốn người có thể trị khỏi. Nếu tìm người khác, chắc chắn phải uống thuốc đến hai ba năm, cứ thế mà tính, chỉ riêng tiền thuốc đã đi tong hai mươi lượng, nay ta chỉ lấy hai mươi lượng, mà chỉ trong vòng nửa năm có thể chữa khỏi cho ngươi."
Người nọ cười khổ. "Chung đại phu, có phải trong nửa năm này ta còn phải trả riêng tiền thuốc, nếu trong đó có dược liệu đắt tiền, vậy chẳng phải ta tốn thêm mấy chục lượng bạc nữa sao?"
Đúng là nhà hắn dư dả, nhưng đó là đối với nhà bình thường mà thôi. Thu nhập mỗi năm khoảng hơn trăm lượng, nay hắn sinh bệnh, thu nhập vốn đã ít, nếu uống thuốc khám bệnh mà xài hết số tiền này, cho dù không vét sạch của cải, thì cũng khiến nhà hắn từ phú hộ biến thành nhà nghèo.
Thành thử mọi người mới nói, có bị gì cũng không được để nhiễm bệnh, bằng không, cho dù có là Hầu gia phủ Tướng thì cũng bị bào đến nghèo, huống chi, bọn họ chỉ là dân chúng bình thường?
Nếu thật sự chỉ vì một mình hắn, mà đem toàn bộ sản nghiệp của tổ tiên ba đời dày công gầy dựng phá hủy hết, vậy hắn chẳng thà trực tiếp lấy dây thừng treo lên cho dứt chuyện.
Lý Thạch ở một bên nghe xong liền cau mày, nói với Chung đại phu: "Người ta không có nhiều tiền, chiếu theo phí khám bệnh thu là được, cớ gì phải thu tiền lung tung?"
Chung đại phu không chút khách khí cười nhạo. "Lúc trước ta thu tiền của Tam công tử Ngô gia, sao ngươi không nói như thế?" Tam công tử Ngô gia vốn nổi danh ở Tiền Đường là công tử ăn chơi, hắn tìm Chung đại phu để khám bệnh hoa liễu.
Lý Thạch trầm mặc một hồi, nhìn chăm chăm vào Chung đại phu. "Đây là quy củ của y quán!"
Chung đại phu liền trợn mắt nói: "Y quán của ta, lời ta nói chính là quy củ."
Lý Thạch trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. "Lúc mới thành lập y quán sở dĩ đặt tên 'Đức Thắng' cũng vì y đức, ngươi cũng đã đáp ứng ta, quy củ của y quán là do ta đặt. Lúc ngươi xem bệnh cho Ngô công tử ta không phát hiện ra, bây giờ thấy được, dĩ nhiên sẽ không cho phép ngươi làm bừa. Nếu ngươi không đồng ý, cùng lắm thì ta xé quy củ, về sau không xuất hiện trong y quán nữa, tùy ngươi cả, chỉ có điều sợ là cả Tiền Đường này đều biết ngươi là kẻ bất tín."
Chung đại phu tức giận đến nhảy dựng lên. "Ngươi cố ý!"
Lý Thạch nhướng lông mày, không nói, chỉ mỉm môi nhìn ông.
Chung đại phu không còn cách nào, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn bệnh nhân nọ, túm tay hắn bắt mạch, sau đó soạt soạt viết ra hai toa thuốc, vứt bút đi, cắn răng nghiến lợi nói: "Phí chẩn bệnh hai lượng bạc, ta là đại phu giỏi nhất trong y quán, đây là giá của ta!"
Bệnh nhân ngơ ngác cầm lấy toa thuốc, được một dược đồng ngoắc một cái mới đại ân đại đức hướng Lý Thạch hành lễ cảm tạ.
Chung đại phu hừ lạnh một tiếng. "Hình như người cứu ngươi là ta!"
Bệnh nhân vội vàng xoay người cảm tạ Chung đại phu, nhưng kỳ thực trong lòng cảm tạ nhiều nhất vẫn là Lý Thạch.
Người vây xem đều mở to hai mắt, tựa như bọn họ đã nghe được nội tình gì đó thì phải.
Mọi người nhìn Lý Thạch lạnh mặt rời đi, đại não đột nhiên bừng tỉnh.
Chung đại phu và Nguyên thái y vốn đã có hiềm khích, Chung đại phu dĩ nhiên chán ghét Nguyên thái y (ngay cả khi đối phương đã chết). Thế là đệ tử duy nhất của Nguyên thái y ⎯⎯⎯ Lý Thạch, liền trở thành mục tiêu của Chung đại phu.
Lý Thạch và Nguyên thái y cũng từng xảy ra xung đột, nguyên do là vì vấn đề đạo đức của thầy thuốc.
Nguyên thái y trọng quyền, Chung đại phu trọng tiền, hễ đã coi trọng lợi ích nào đó thì khó tránh chuyện chà đạp nhau, mà Lý Thạch xuất thân từ nho gia, hiển nhiên không ưa cách làm này.
Chẳng biết Lý Thạch thích làm đại phu bao nhiêu, nhưng hắn nhất định sẽ giữ vững y đức và trách nhiệm của mình.
Chung đại phu cố tình lợi dụng điều này, dụ dỗ Lý Thạch vào y quán Đức Thắng làm việc.
Nguyên thái y dày công bồi dưỡng đệ tử, sau khi xuất sư lại vào y quán của kẻ thù không đội trời chung làm trợ thủ, còn có thứ gì khiến Nguyên thái y khó chịu hơn chuyện này chứ?
Đại não quần chúng tiếp tục suy diễn: Lý Thạch vì tạo phúc cho bách tính Tiền Đường, không thể không trái ý muốn mà đến trợ giúp.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Lý Thạch liền bất đồng, có ánh mắt mang theo khâm phục, vui mừng và đồng cảm, nhưng cũng có một vài ánh mắt không đồng tình, thế nhưng trong lòng lại phức tạp.
Xưa nay trung hiếu khó song toàn, hiếu nghĩa không phải cũng như thế sao?
Lý Thạch giống như không biết suy nghĩ của mọi người, chỉ đi theo Chung đại phu đến phía sau.
Chung đại phu ngồi xuống ghế thái sư bưng ấm tử sa nho nhỏ uống trà, thấy Lý Thạch bước vào, liền gõ ấm tử sa nói: "Thế nào? Ta diễn đúng chứ?"
Nội tâm Lý Thạch có chút phức tạp nhìn Chung đại phu, gật đầu nói: "Đa tạ ngươi!"
Chung đại phu có phần ngạc nhiên, ông còn tưởng rằng đối phương sẽ tức giận, ai ngờ lại thế này.
Lý Thạch nhìn ông, không phải không biết suy nghĩ của ông, chẳng qua hắn không phải là kẻ không biết tốt xấu, Chung đại phu làm loạn một trận, người được lợi lại là hắn.
Cho dù Chung đại phu chưa thương lượng cùng hắn mà đã làm ầm một màn vừa rồi, thì cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng hắn là người được lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.