Trong lúc Tiêu Hinh suy nghĩ, bên kia ba người Ái Xuân, Hoàng Khúc, Văn Đông đã thu thập xong đồ đặc và mấy món trang sức không đáng giá lắm vào túi vải. Tuy ngày thường bọn họ sống chung không hoà thuận lắm, nhưng dù sao cũng ở chung vài năm, ba người nhịn không được nắm tay Diệp Nam thì thầm:
"Tiểu Nam, sao ngươi không lên tiếng chứ, bây giờ thần trí của nàng ta không ổn định, nếu ngươi muốn lấy lại giấy bán thân, ta nghĩ nàng ta cũng sẽ đưa cho ngươi đó."
"Đúng vậy, ta xem sắc mặt của nàng ta là lạ thế nào ấy, ngươi không tranh thủ cho mình, chắc chắn khi nàng ta thanh tỉnh sẽ bán ngươi a."
"Ta thấy ngươi cũng hiểu rõ tính tình của nàng sao không rời đi cơ chứ, ngươi mà ở lại..."
Diệp Nam đưa mắt nhìn ba người, gương mặt thanh tú hiện lên vẻ cam chịu, lắc đầu không nói.
Biết thì có thể sống tốt hơn sao? Phận cô nhi nghèo hèn như y có đi tới đâu cũng bị người ta khinh thường miệt thị mà thôi.
"Thôi, những gì cần nói chúng ta cũng đã nói, ngươi cứ khư khư cố chấp ở lại với nàng chắc chắn sẽ không được kết quả tốt. Đến lúc ngươi có bị nàng ta bán thì đừng có oán trách chúng ta không nhắc nhở."
Nói xong, ba người chào cũng không chào vội vàng rời khỏi căn nhà rách nát còn sót lại của Tiêu Hinh.
"Ài, vừa thoát khỏi nàng ta là ta đã cảm thấy bản thân trẻ hơn mấy tuổi."
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-nhan-tan/3091901/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.