Tiêu Liệt đưa cung cho Phó Yên, lặng lẽ đánh giá thần sắc của nàng, thấy mi mắt nàng cong cong không giống như đang tức giận liền thở phào trong lòng.“Đi vào trong núi sâu, trở về hơi muộn một chút.” Tiêu Liệt giải thích.Núi sâu? Vào trong núi sâu tuy có nhiều con mồi hơn, nhưng lại nhiều nguy hiểm hơn.Phó Yên nhíu mày, vội kéo Tiêu Liệt qua, đi xoay quanh hắn hai vòng xem xét rồi hỏi “Chàng không bị thương chứ?”Tiêu Liệt hơi hơi dang đôi tay ra cho nàng xem xét: “Ta không bị sao hết, chẳng qua chỗ tay áo và lưng áo phía sau bị rách mấy chỗ, cánh rừng chỗ đó quá rậm rạp.”Quả nhiên, quần áo bị rách mấy chỗ, nhưng lại không thấy có vết máu.“Quần áo bị rách cũng chẳng sao, buổi tối chàng cởi ra ta vá lại là được. 
Chàng không bị làm sao là được rồi.”Phó Yên buông hắn ra, mang cung tên đi tới phòng khách treo lên tường, vừa đi vừa dặn dò, “Chàng đi rửa ráy tay chân mặt mũi đi rồi lại đây ăn cơm chiều.”“Được! Ta mang con mồi vào trong nhà kho nhỏ trong hậu viện đã.” Tiêu Liệt đồng ý.“Ca ca, để đệ giúp ca nhé.” Tiêu Giản nhảy nhót đuổi kịp, “Hôm nay ca ca lấy được cái gì thế?”“Gà rừng, măng xuân, ta mang về để cả nhà chúng ta ăn.”“Hôm nay giữa trưa tẩu tử nấu mì gà xé sợi ăn rất ngon!” Nghĩ đến món ăn ngon, Tiêu Giản không nhịn được lại chẹp miệng chảy cả nước miếng, “Trong nồi còn có đồ ăn ngon, lại thơm nữa, bọn đệ đang chờ ca trở về cùng nhau ăn.”“Vậy hôm nay A Giản còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-kieu-phuc-the/3865790/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.