Chương trước
Chương sau
Chương thị cười, lắc lắc cánh tay Điền Quang Hữu, cười sáng lạn như hoa. “Ha ha, hiện tại nhà này đã xác định chắc là chia ra.”
Điền Quang Hữu vuốt mũi Chương thị cười nói: “Xem ngươi cao hứng kìa, cũng đừng làm cho cha mẹ nhìn thấy, bằng không lại có chuyện để nói.”



Chương thị làm bộ hiểu rõ,”Việc này ta còn không biết?” Trong lòng cân nhắc chuyện chia gia sản, “Bất quá hiện tại nên chú ý, đến lúc đó ở riêng đừng làm cho nương thiên vị nhị ca .”

Điền Quang Hữu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời của nàng. “Yên tâm đi! Cha đã đồng ý sẽ công bằng, sẽ không thiếu của chúng ta cái gì.”

“Kia cũng không phải nhất định, ngươi cũng không phải không biết nương bất công như thế nào……” Chương thị rầm rì một tiếng, “Dù sao chú ý nhiều một chút là được.”

Điền Quang Hữu còn không có nói chuyện, ngoài phòng truyền đến tiếng của Điền Quang Học



“Lão tam, còn ở trong phòng làm gì? Ra ruộng đi.” Thanh âm thấp đi một chút “Chứ không phải là ban ngày ban mặt……”

Điền Quang Minh trách mắng: “Lão nhị, nói bậy bạ gì đó?”

Điền Quang Học miết miệng, không nói chuyện.

“Ta trước đi ra ngoài.” Điền Quang Hữu nghe thấy thanh âm ở bên ngoài, lập tức đứng dậy, cũng không quên dặn dò nói:



“Nay tuy rằng nói muốn chia, nhưng hôm nay cũng đừng làm cho người ta nói không phải, cũng đừng đi ra ngoài vội, biết không?”

Chương thị cười nói: “Này ta còn không biết? Ngươi nhanh ra ruộng đi!”

Điền Quang Hữu ra khỏi nhà, đi đến dưới mái hiên lấy cái cuốc, hỏi:



“Lão đại lão nhị, hôm nay đi đâu đây?” Nói xong cũng đã đi tới trước mặt của hai người.

Điền Quang Minh có nghi vấn trong bụng muốn hỏi, nhưng lại nghĩ việc ở riêng đã thành, nếu hỏi ra lại ảnh hưởng đến tình huynh đệ, liền nghẹn trở về.

Ngay cả như vậy, Điền Quang Minh sắc mặt cũng có chút khó coi, thản nhiên nói: “Đi Hạ Nóc Nhà, nơi đó chúng ta làm ba ngày là xong.” Nói xong liền xoay người đi.

Điền Quang Hữu cùng Điền Quang Học nhìn nhau một cái, hỏi:



“Lão đại chưa nói gì hả?” Điền Quang Học khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Đi nhanh đi!”

Hai người cứ thế theo sau.

Điền Thọ ngồi ở đằng sau Đại Viện Tử nơi có cây đào, hút thuốc lá. Hắn đã liên tiếp cuốn năm lần lá cây thuốc lá, mắt thấy điếu thuốc sắp cháy tàn. Hắn đưa mắt nhìn lên, ruộng bậc thang thê hoang một mảnh, mùa thu đã qua rồi.

“Điền lão đầu, một người buồn ngồi hút thuốc lá nghĩ cái gì đây?”

Điền Thọ nghe tiếng nhìn lại, thấy một đôi chân mang giầy rơm, lại hướng về phía trước nhìn, hắn mặc quần dài màu xám có mảnh vá, thân trên mặc áo choàng ngắn cùng màu. Đầu tóc có chút lôi thôi, chùm râu bạc trắng thật dài, cả mái tóc cũng đã trắng hết. Cẩn thận nhìn lên,thì ra là lão nhân Tưởng gia – Tưởng Thiên Phúc.

“A! Không nhận ra là ai à?” Tưởng Thiên Phúc cười ngồi xuống bên cạnh Điền Thọ.

“Nghe tiếng là đã biết ai đến, lại còn phải nhìn nữa sao?” Điền Thọ ha ha cười, “Chẳng qua là cảm thấy ánh mắt không còn dùng được thôi, chỉ là chút khoảng cách cũng xem không rõ ràng! Già đi rồi già đi rồi, thật sự là không còn dùng được nữa rồi .”

Tưởng Thiên Phúc cau mày nhìn Điền Thọ, như là muốn nhìn ra cái gì, lúc sau dường như đã phát hiện ra manh mối, hắn vỗ phía sau lưng Điền Thọ,” Lại là vì sự tình trong nhà?”

Điền Thọ chần chờ gật gật đầu.

Tưởng Thiên Phúc ánh mắt nhìn phía phương xa,”Đều nói con cháu có phúc của con cháu, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Thu hồi ánh mắt hỏi: “Nhưng là có chuyện gì?”

Điền Thọ thở dài một tiếng “Còn có thể có chuyện gì? Nhà ta lão tam hôm nay đưa ra ý kiến muốn ở riêng. ” Lại hỏi: “Hai đứa con trai của ngươi phân gia sống có được không?”

Tưởng Thiên Phúc cười nói: “Còn có thể có cái gì được, ngươi không phải đều nhìn thấy, qua ngày cũng không có trở ngại. Bất quá vẫn là câu kia, ‘ con cháu đều có phúc của con cháu ‘. Bất quá từ lúc con trai ra ở riêng, ta sống thoải mái hơn rất nhiều.” Dặn dò nói:”Nhưng có chuyện này nên nói cho ngươi, ở riêng, các ngươi hai lão nhân gia không nên ở cùng ai. Thừa dịp bản thân còn có thể làm liền ở một mình, bằng không đến lúc hai ngươi bất động để con trai con dâu dưỡng, chúng nó sẽ nói này nói nọ”.

Điền Thọ nghe liền gật gật đầu,”Ngươi nói ta cũng đã nghĩ qua, dù sao hai năm này ta cũng có thể làm việc, cũng còn có thể làm thêm vài năm nữa.”

“Ngươi suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.”

Điền Thọ nói: “Cho dù nghĩ không thông thì có thể làm cái gì? Ta xem lão tam nhà ta cùng lão nhị đã sớm có ý tưởng này……” Điền Thọ lắc đầu,”Ai, không nói việc này nữa, đến, ngươi cũng cuốn một điếu đi!” Nói xong lại mở bao đựng thuốc lá ra, hai cái lão nhân an vị ở gốc cây đào hút thuốc lá rời .

Chiêu Đệ đang cho gà ăn, liền nghe thấy Chương thị nói với Liêu thị : “Nhị tẩu, có đi giặt quần áo không?”

Liêu thị đang ngồi ở dưới mái hiên trầm tư suy nghĩ, nàng nghĩ không thông, đến cùng là biện pháp kiếm tiền gì cư nhiên làm cho hắn gạt mình….. Chẳng lẽ nàng thật không hiểu nặng nhẹ hay nói lung tung nên hắn sợ việc không thành? Thật sự là càng nghĩ càng giận.

Nàng nghe thấy Chương thị hỏi, giọng nói có chút trùng xuống: “Trong phòng không có nhiều quần áo bẩn muốn giặt, bản thân ngươi đi thôi!”

Chương thị trong lòng thầm mắng một tiếng, trên mặt cũng là mang theo ý cười,”Kia nhị tẩu vậy ta đi giặt quần áo.” Xoay người một cái lại thay đổi sắc mặt, gặp Chiêu Đệ đứng ở phía trước, vốn muốn mỉm cười nhưng thật sự làm không được liền nhấc chân bước đi.

Chiêu Đệ đối với việc này cũng làm như không thấy, khuôn mặt tươi cười, nhỏ giọng kêu một tiếng “Tam thẩm.” Chương thị ngừng chân, gật đầu, lại bước đi nhanh hơn.

Chiêu đệ cười cười, “Nhị thẩm, ta về phòng trước.”

Liêu thị không yên lòng gật gật đầu.

Chiêu Đệ về phòng, thấy chỉ có một mình Lai Đệ, liền hỏi: “Nương cùng đại tỷ đâu?”
Lai Đệ vừa thấy nàng trở về, vội vàng đứng dậy nói: “Nhị tỷ ngươi đã về rồi, hiện tại việc trông nhà giao cho ngươi.” Hoan hô một tiếng,”Ta đi chơi.” Nhấc chân liền chuẩn bị chạy đi.

Chiêu Đệ tay mắt lanh lẹ kéo Lai Đệ lại, nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn đi đâu chơi?”
Lai Đệ chu miệng nói: “Nhị tỷ, trước kia ngươi đi chơi ta đều không có hỏi ngươi đi chỗ nào nga, hiện tại……” Trước kia là ngại nhị tỷ “quyền uy”, Nàng không dám đưa ra ý kiến gì, lúc này đã lâu cũng chưa gặp nhị tỷ “quyền uy”, lá gan cũng liền lớn hơn. Nhưng nàng nói lời này, tim đập bang bang, có chút sợ hãi, sợ lại bị tét mông.

Chiêu Đệ nói: “Ngươi cũng biết ta là nhị tỷ a? Nói một chút, muốn đi đến chỗ nào chơi?” Một là lúc trước không quan tâm nó, nàng sợ Lai Đệ xảy ra chuyện gì, dù sao Lai Đệ mới bốn tuổi, cái tuổi này rất ham chơi lại là đứa nhỏ không biết nặng nhẹ, này cứ như vậy thả ra đi, nếu bị đụng vào đâu thì làm sao.

Lai Đệ làm bộ muốn khóc, Chiêu Đệ nghiêm mặt nói: “Đừng khóc a! Khóc với ta không hữu hiệu. Ngươi nếu không tin liền cứ khóc đi!”

Lai Đệ không tin, lớn tiếng khóc, thừa dịp lau nước mắt liếc nhìn Chiêu Đệ một cái, thấy Chiêu Đệ không có chuyện gì ngồi ở một bên. Lai Đệ xem thấy, khóc cũng không được mà không khóc cũng không được, đứng một mình ở nơi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.