🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Trí Tín
Mình có đôi lời muốn nói về cách xưng hô của mấy chị em trong nhà Chu Di.
Chẳng hạn như Tam Nha, Ngũ Nha, Lục Nha, đôi khi lại xưng hô là Nhị tỷ, Tam tỷ, Tứ tỷ?
Tam Nha ở đây là cháu gái thứ 3 của Chu lão gia tử, nhưng ở nhị phòng, nàng là con gái thứ 2 của Chu lão nhị. Nên mọi người thường gọi là Tam Nha, mà đệ muội trong nhà vẫn gọi nàng là Nhị tỷ. Ngũ Nha và Lục Nha cũng vậy, Chu Di gọi 2 nàng là Tam tỷ, Tứ tỷ.
Chu Di là cháu trai thứ 6 của Chu lão già tử, nên gọi là Lục lang, nhưng ở nhị phòng hắn là con trai trưởng, thì vẫn gọi là Lục lang thôi.????
Được rồi, chỉ vậy thôi, nói nhiều họ nghe phát ghét.???? Mình tin rằng không nói thì các bạn cũng biết, nhưng đây là trách nhiệm của mình./ Thân chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
--------------------
Đại Nha nhìn về phía Chu Di, ở trong mắt Đại Nha, Chu Di ngoan ngoãn hiểu chuyện, yêu quý người nhà, nhưng trước sau vẫn là một đứa hài tử, nhưng mới rồi nó nói với Tam Nha những lời kia, mấy câu cũng làm Đại Nha bừng tỉnh, đó là lời nói mà một đứa hài tử bốn tuổi có thể nói ra được hay sao?
"Lục lang, đệ thì sao, cũng không cần phải nói lại với cha mẹ đâu, chịu không, nhị tỷ đệ hôm nay đầu óc có chút rối rắm, về sau sẽ tốt thôi, đệ cũng đừng để trong lòng." Nếu là trước kia, Đại Nha khẳng định sẽ không nói như vậy, nhưng mấy câu nói vừa rồi của Chu Di đã biểu lộ ra sự hiểu chuyện vượt quá tưởng tượng của nàng, cho nên nàng phải vì Tam Nha mà giải thích vài câu, nàng thật không muốn mấy tỷ đệ trong nhà có khoảng cách.
"Được ạ." Chu Di gật đầu đáp ứng.
Thấy nó đáp ứng, trong lòng Tam Nha cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng rốt cuộc chỉ là đứa bé gái mười một tuổi, tâm tư có thâm như thế nào cũng sẽ sợ hãi.
Tỷ đệ mấy người trên đường trở về đều giữ yên lặng không nói gì. Đại Nha bọn họ đều suy nghĩ về sự tình mới phát sinh, mà Chu Di lại đem chuyện này ném ra sau đầu, tuy rằng nó cùng Tam Nha có chung huyết thống, nhưng cũng không có duyên phận kết thành người thân, Chu Di không phải kiểu người thích cưỡng cầu người khác. Lúc này nó đang tự hỏi con đường về sau phải đi như thế nào đây?
Không hề nghi ngờ, muốn sống tốt ở cổ đại, làm một người nông dân chỉ là hạ sách, dựa vào ông trời mà ăn cơm, mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, sinh ra ở thời thịnh thế còn tốt, bằng như loạn thế hoặc là năm tai ương, ở xã hội tầng dưới chót như này, một cái mạng người cũng giống như cỏ rác, không lại hoàn không.
Chu Di lại không nghĩ như vậy, ở cổ đại, đứng trên kim tự tháp của xã hội tự nhiên là tầng lớp sĩ phu, làm quan, ai cũng muốn nghĩ tới, nhưng ở quan trường quá mệt mỏi, lục đục đấu đá lẫn nhau Chu Di không thích những cái đó, hơn nữa làm quan viên cổ đại độ nguy hiểm cũng rất cao, động cái là trục xuất xét nhà, nghiêm trọng thì đầu rời khỏi cổ.
Chu Di tấm tắc một tiếng, nguy hiểm cao quá a.
Không thì làm nghề cũ đi, kinh thương? Chỉ là địa vị thương nhân ở cổ đại so với nông dân còn muốn thấp hèn hơn, mà tài phú cũng không có cái gì để bảo đảm.
Hay là làm địa chủ đi.
Hiện tại xem ra, làm địa chủ là thỏa đán nhất, không lo ăn uống, tiêu dao tự tại, Chu Di sờ sờ cằm, trong lòng quyết định liền làm như vậy. Tuy rằng mua đất tốn tiền, nhưng Chu Di tin tưởng chính mình, kiếm tiền mua đất cũng sẽ không quá khó.
Edit: Trí Tín
Thời điểm mấy đứa tỷ đệ về đến nhà, nghe thấy thanh âm của Chu lão nhị.
"Cha..." Chu Di thấy Chu lão nhị đứng ở trong viện, kinh hỉ kêu lên, đối với người cha luôn đem nó phủng trong lòng bàn tay này, Chu Di rất có cảm tình.
"Lục lang." Chu lão nhị nhìn thấy Chu Di liền bước nhanh đến, hớt nó lên một phen, đem nó giơ lên đặt ngồi ở trên cổ của chính mình, cổ nhân có câu ôm cháu không ôm con, nhưng Chu lão nhị chỉ cần là ở nhà, hắn so với Vương Diễm nhất định còn muốn sủng Chu Di hơn.
Cũng may Chu Di chỉ là một linh hồn thừa nhận thân xác này, bằng không theo chiều sủng ái này của cha mẹ, thế nào nó cũng trở thành một đứa hùng hài tử vô pháp vô thiên a.
"Lúc Cha không có ở nhà, con có nghịch ngợm hay không?" Chu lão nhị nắm đôi tay nhỏ của Chu Di hỏi.
Chu Di ngồi ở trên vai Chu lão nhị, trong nháy mắt muốn sinh ra ảo giác tưởng như đang bay lên. Nghe Chu lão nhị hỏi như vậy, nó vui sướng dùng ngữ khí đặc thù của trẻ con trả lời: "Không có a, con rất biết nghe lời nha!"
"Ha ha ha a, phải không!" Chu lão nhị vui sướng cười to, cứ như vậy mà đem nó vào phòng.
Lúc này Vương Diễm đang vội vàng nấu cơm cho Chu lão nhị, Chu mẫu một chút cũng không cao hứng: "Hắn ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, giờ trở về nhà, còn phải nấu bữa ăn ngon cho hắn, đại lang cùng lão tứ bọn họ đọc sách vất vả như vậy, còn không phải là đi theo chúng ta ăn uống giống nhau sao..."
Vương Diễm đối với Chu mẫu đang nhắc mãi cũng làm như mắt điếc tai ngơ, muốn cùng Chu mẫu so đo, chỉ sợ sẽ bị bà làm cho tức chết. Chu lão nhị là đi ra ngoài kiếm tiền, làm ở bên trong nhà người ta, cũng như hạ nhân, không phải chịu đói đã là tốt lắm rồi, còn ăn sung mặc sướng, cũng không biết Chu mẫu nghĩ như thế nào lại nói ra như thế.
Chu lão nhị đèo Chu Di trở lại trong phòng, phía sau mấy đứa nha đầu cũng đi theo.
Chu lão nhị để Chu Di xuống, lấy ra bao giấy dầu mở ra thấy bên trong có bốn cái gì đó.
Chu lão nhị lại mở ra một cái trong đó, lộ ra khối kẹo mạch nha. Trông thấy đồ ngọt, đôi mắt của mấy tiểu nha đầu lập tức sáng lên. Thời đại này đường là tài nguyên khan hiếm, một cân đường so với một cân thịt còn quý hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.