Thấy Lâm Uyển Uyển bưng bình nước đi vào, Mạnh đại thúc đang cảm thấy khát nước, tự giác cầm lấy chén trà, mở nắp ra, ý tứ chính là chờ Lâm Uyển Uyển rót nước.
Lâm Uyển Uyển liếc mắt, tức giận nói, "Đại thúc, ngài đây là đạo đãi khách sao, không biết còn tưởng rằng ngài là khách đâu!"
Mạnh đại thúc không lắm để ý khoát khoát tay, "Ta một cái lão đầu sống một mình, tuổi già sức yếu, các ngươi không biết xấu hổ để cho ta bưng trà rót nước hầu hạ?" phồng miệng thổi một hơi, bộ râu trắng bay tứ phía, bộ dáng có chút buồn cười.
* * * Lý do rất lớn, Lâm Uyển Uyển tỏ vẻ, cũng may ngài là đại phu, ngoại trừ đi khám bệnh, bình thường không có người tới cửa xin nước uống, nếu có tới cửa cũng là tới đi lui vội vàng, không có thời gian uống trà, nào có ai không có việc gì lại nguyện ý chen chúc đến nhà đại phu, tiết kiệm được không ít nước trà.
Được rồi, nhìn thế nào đều là cô tự mình tìm chuyện mất mặt, trách cô. Lười biếng ngồi xuống, cô mới lười so đo với một lão già.
Sau khi uống cạn hai cốc nước, Mạnh đại thúc dừng lại, hỏi Lâm Uyển Uyển: "Đây là lần đầu tiên nghe nói có người tịnh thân xuất gia một xu cũng không được phân, ngươi có dự định gì không, ta có thể giúp được gì thì cứ nói"
"Tính toán sao, dự định làm hàng xóm của thúc được không?" Lâm Uyển Uyển nhướng mày hỏi, cô là nhìn trúng một chỗ đất lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-chi-phu-quy-hien-the/2656856/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.