Chương trước
Chương sau
Phải nói nơi này sản vật tương đối phong phú, chỉ là đại đa số đều bị mọi người lơ đẹp, thậm chí có một số sẽ đào về trồng trong nhà thành rau, về sau không cần đào rau dại trên núi, chủ yếu là nấu ra mùi vị không vừa ý, mấu chốt là không biết cách sơ chế và không đủ gia vị.

Ví dụ như cá tôm, mùi tanh không thể khử được thực sự rất khó chịu, ăn vào càng là khó chịu hơn, cũng khó trách thứ có giá trị dinh dưỡng cao như vậy không ai ăn, cơ bản là sẽ có hai loại người ăn cá, nếu không phải người giàu có, vậy thì là trong nhà nghèo không còn gì để ăn.

Về phần vì sao nói như vậy, bên trong có nội tình, người nghèo ăn cá chỉ vì để no bụng, phàm là trong nhà có chút lương thực cũng sẽ không nghĩ đến món ăn cái 'khó ăn' như vậy. Người giàu ăn cá, là liên quan đến vấn đề gia vị vừa nói, người biết xử lý vẫn sẽ có, bí kíp tổ truyền cũng không phải nói ra để lừa gạt người đời, quả thật vẫn có vài phần bản lĩnh, điểm này Lâm Uyển Uyển thập phần kính nể. Đáng tiếc là, để làm ra được món cá ngon như vậy, cô phu bỏ ra không phải nhỏ, quá trình cũng tương đối phức tạp, điểm này cô không thể không nói cảm tạ kinh nghiệm của người hiện đại, cho cô một bí quyết làm được nhanh chóng.

Lâm Uyển Uyển nghĩ tới, nếu như gặp được đối tác làm ăn thích hợp, cô không ngại cung cấp miễn phí mấy công thức nấu ăn, cũng làm cho vị giác của thế nhân ở đây được mở mang ra, mà rau cỏ cô cung cấp tuyệt đối là độc nhất vô nhị, về phần loại động vật sống không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, lưu lại chút cơ hội cho thế nhân phát triển suy nghĩ. Cô chỉ cần tập trung vào rau xanh hữu cơ và công thức gia vị đặc biệt của mình, hai thị trường lớn này là đủ để cô kiếm bộn tiền rồi.

Nếu là có thể tiến và đứng vững trong thị trường lương thực thực phẩm, chẳng khác nào khống chế một nửa huyết mạch kinh tế, con người có thể sống không cần quần áo hoa lệ, mũ nón tinh xảo, nhưng lại không thể sống nếu không có thức ăn no bụng, cho nên đừng nhìn lương thực lợi nhuận nhìn có vẻ không bao nhiêu nhưng kỳ thật là không thể thay thế, vô hình trung là một miếng bánh lớn nếu ai có thể vững vàng bắt lấy, hoàng quyền còn có vài ba phần kiêng nể. Nhất là khi thiên tai đến, một phần lương thực không biết có thể cứu vớt bao nhiêu người bị ảnh hưởng, cô sẽ không mượn cơ hội phát tài, nhưng những người vì phú bất nhân, tham quan ô lại cô tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc gì cũng phải thực tế, con đường phía trước còn dài, rủi ro luôn luôn chờ đợi ở phía trước, cô phải có phương án đề phòng, chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không chẳng may gặp phải đại nhân vật thì cho dù đại ca có là tri phủ thì cũng không thể làm gì, trước mắt cứ đem chuyện rau củ và gia vị làm ra đã rồi tính.

Khương Gia Minh mở cửa đi vào, thấy tức phụ nằm bò trên bàn, gõ ngón tay gõ nhịp đều đặn trên mặt bàn, cau mày cắn môi, hắn hỏi: "Tức phụ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Nghe thấy âm thanh, Lâm Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Khương Gia Minh, sau đó từ trong miệng thốt ra bốn chữ: "Rau củ nhà kính"

Khương Gia Minh khó hiểu, loại rau trong nhà kính này hắn chưa từng nghe thấy, huống chi mùa đông cơ bản không ai đi trồng rau, dù có trồng cũng không nhất định có thể sống sót, cho nên nhà nào nhà nấy mới đi đào hầm tích trữ đồ ăn, trước khi mùa đông đến liền đem lương thực bắp cải có thể để lâu một chút để ở trong hầm để dùng qua mùa đông.

Tức phụ nói rau trồng trong nhà kính, dựng một cái lều, căng lên một lớp vải trong suốt, là có thể trồng rau củ, hơn nữa còn là ngược mùa vụ, hắn thật sự không dám đồng ý. Nhưng nhìn bộ dáng lời thề son sắt của tức phụ, suy luận của hắn bất giác nghiêng về phía nàng, bất luận kết quả cuối cùng không thành công đi chăng nữa, dù sao cũng phải cùng nàng thử xem, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát của nàng, nếu kết quả cuối cùng là thành công, vậy thì thật sự là vui mừng, còn có thể mở rộng với số lượng lớn, nếu là không được thì một mảnh đất thử nghiệm nho nhỏ cũng tổn thất không được bao nhiêu, nàng đã nói như vậy, hắn cũng sẽ cùng nàng điên cuồng một phen.



"Không phải nàng vừa mới nói, chờ tuyết tan rồi mới làm sao?"

"Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ phải không, bằng không chờ nhà kính dựng lên còn không biết chờ đến năm nào tháng nào." Nói xong cô liền gục xuống bàn, cảm thấy vô cùng u sầu.

"Nàng đừng lo lắng! Trồng không được rau, chúng ta còn có thể săn bắn đổi chút bạc, khu vực này không có người tới đây săn bắn, cho nên con mồi rất nhiều."

Lâm Uyển Uyển giơ tay lên ý bảo hắn dừng lại, săn thú nguy hiểm không nói, nếu lỡ tay làm cho sinh vật nào đó tuyệt chủng, vậy thì là tội lỗi lớn rồi, hơn nữa đó cũng không phải sinh kế lâu dài.

Nghĩ đến những hạt đậu chất đống khắp nơi trong nhà cũ, hình như đậu tương và đậu xanh ở đây ít được sử dụng, nhưng nhà nào cũng sẽ trồng, lúc còn non bọn họ sẽ dùng chúng để giải quyết cơn đói, tuy nhiên thì mọi người không thích ăn mà đậu xanh chủ yếu được sử dụng để nuôi gia súc.

Lâm Uyển Uyển nhoẻn miệng cười, cô đã có biện pháp, đậu xanh thật sự là thứ tốt, thay vì để cho thôn dân lãng phí vô ích, còn không bằng để cho cô lấy ra làm sinh ý. Đậu nành cô không định lấy ra làm đậu phụ, hiện tại đã có người làm phần sinh ý này, tiêu thụ cũng vừa đủ, cô sẽ không phân chia phần lợi nhuận ít ỏi này, cô dự định làm dầu đậu nành, dầu thực vật vừa tự nhiên tinh khiết, vừa khỏe mạnh lại kiếm tiền, cớ sao không làm? Đợi đến khi mùa xuân đến, hoa cải dầu trồng khắp nơi, cũng là một giống dầu thực vật mới, những thứ khác còn có thể chậm rãi tìm tòi sau.

Dễ thấy nhất của đậu xanh là để nảy mầm thành mầm đậu xanh, ăn cũng ngon, tất nhiên còn có thể để thành giá đỗ.

"Tướng công, ngươi nói lúc này nhà ai sẽ có đậu xanh?" Thuận tay đưa hai bộ quần áo trên giường cho Khương Gia Minh, "Ngươi cũng đừng ngồi, trước tiên thử hai bộ quần áo này, xem có vừa người hay không."

"Này!" Khương Gia Minh vươn tay nhận lấy quần áo, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, mặc thử lên không chỉ ấm áp mà còn rất thoải mái, "Tức phụ, việc này nàng liền không cần lo lắng, trong nhà ai mà không có đậu xanh, đậu nành, tùy tiện tìm một nhà cũng có thể xuất ra mấy chục cân còn coi như là ít."

Lâm Uyển Uyển đáp: "Cũng đúng!"



"Tức phụ, bộ y phục này thật đẹp!"

Lâm Uyển Uyển híp mắt, "Cũng đẹp, cái kia cũng thử xem sao."

"Xong ngay!" Nói xong hắn đổi sang bộ màu xanh đậm, may là hắn vừa đi từ ngoài về đã tắm rửa xong, nếu không sợ bẩn y phục mới mà tức phụ vừa mua cho mình mất. Sau khi thay xong hắn cũng không muốn cởi ra, bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện, quần áo này cùng trên người tức phụ giống nhau, vừa nhìn đã biết là phu thê, trong lòng hắn vui vẻ.

Lâm Uyển Uyển thì thấy không sao cả, quần áo mua về chính là để mặc, Khương Gia Minh thích cô cũng cao hứng, "Trông cũng được!"

Sau đó cô nói với Khương Gia Minh, rảnh rỗi thì sớm đi thu mua toàn bộ đậu xanh trong nhà thôn dân, chỉ nói là hữu dụng, cụ thể là dùng để làm gì thì cô không nói rõ, tính toán để thời gian sau này chứng minh sự thật là nó hữu dụng.

Hai người đang tán gẫu, đột nhiên Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết xông vào, quả thực làm bọn họ giật nảy mình, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

Tuyết rơi quá lớn, muốn ra ngoài chơi cũng không được, cũng khó trách hai người bọn họ nhàm chán, dẫn bọn họ đi sương phòng tìm cha, chuyện giáo dục tiểu hài tử vẫn là do tiên sinh tương lai làm tương đối tốt, cô cũng có thể vui vẻ thanh nhàn.

Ngoài ra, cô còn có việc tìm nương, thời tiết lạnh ngón tay đông cứng lại, ở trong phòng cũng còn đỡ nhưng ở bên ngoài thì chịu không nổi, điều này làm cho cô nhớ tới găng tay, không cần đan đủ năm ngón tay phiền toái, chỉ cần đem ngón tay cái một mình tách ra là được, cô cũng có phác họa ra một bản thảo mô tả, thao tác thực tế thì phải trông cậy vào đôi tay khéo léo của nương rồi.

Vải vóc và bông trong nhà có nhiều, Lâm Uyển Uyển cũng không keo kiệt, trực tiếp để Tiết thị làm mỗi người một đôi, kể cả đại ca nhị ca.

Tiết thị làm nhanh, trong một buổi chiều đã làm xong tất cả găng tay, còn đặc biệt lấy vải thừa đóng thành mấy đôi đế dày, vừa đẹp vừa điêu luyện, Lâm Uyển Uyển chỉ biết ghen tị, Lâm Uyển Uyển cũng chỉ có thể đứng bên cạnh hâm mộ, ai bảo nữ hồng của cô miễn cưỡng chỉ có thể vượt qua cửa ải, còn mấy thứ này để cô làm thì thật đúng là tự vả mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.