Lại một ngày trôi qua, băng tuyết trong viện dần dần mỏng đi, ngay cả người tuyết cũng đã tan đi nhiều, băng tuyết dưới mái hiên lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết trước sau như một đi theo tổ phụ bọn họ đọc sách viết chữ, Tiết thị ở bên cạnh hai tay vẫn luôn bận rộn, trong mắt lộ ra ánh sáng vui mừng.
Nhàn rỗi nhất chính là Lâm Uyển Uyển, tất cả mọi chuyện đều bị Khương Gia Minh giành làm, chỉ có thể ngồi ở đông phòng ngồi ngẩn người, ngày tuyết tan so với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn vài phần, cô cũng không muốn đi ra ngoài lắc lư.
Đến tối, đống tuyết đọng lại trong sân đã tan gần hết, Khương Gia Minh dọn sạch những ụ tuyết chưa tan còn lại, nhìn ba người tuyết nhỏ mỏng manh, Lâm Uyển Uyển ước chừng chúng có thể trụ được đến sáng mai đã là cực hạn rồi, trừ khi lại có một trận tuyết khác đến, nghĩ đến thấy cũng không có khả năng.
Quả nhiên, đến ngày hôm sau, chân của người tuyết chỉ còn lại nhỏ như đũa trúc, phần thân thể cũng tan thêm không ít, chờ lúc hai đứa nhỏ đi ra, ba con người tuyết nhỏ đã sụp đổ vỡ vụn trên mặt đất.
Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết cúi đầu, đôi mắt buồn bã đỏ hoe, đây là lần đầu tiên bọn họ có thể vô tư chơi tuyết, làm người tuyết trong sân, trước đây bọn họ chỉ có thể ở trong nhà bởi vì quá lạnh không có đồ để mặc, nên đối với người tuyết này đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nong-gia-chi-phu-quy-hien-the/2656792/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.